................
Tối hôm nay, khi ăn tối xong cô cùng Phong Hi có ngồi chơi tại phòng khách một lúc lâu.Đến lúc đi ngủ thì cô tranh thủ đi pha sữa cho Phong Hi nên đã bảo con gái lên phòng trước đợi mình. Không ngờ cô bé vừa vui vẻ đi đến cầu thang thì lại gặp Tịch Uyên đi xuống. Cô ta mặc đồ ngủ lụa màu đen trông khá mát mẻ. Phong Hi vốn định lướt qua thì bị cô ta giữ lại
– Này con bé kia, không biết chào à? Mẹ mày dạy mày như vậy sao? Đúng là mẹ nào con nấy hahaha...
Cô ta vừa nói vừa châm chọc.
– Cô không được nói mẹ của con như vậy. Mẹ con dạy con rất tử tế.
– Dạy tử tế? Người như cô ta thì dạy được gì? Cũng phải thôi, me mày xen giữa tao và ba mày mà, biết dạy gì.
– Mẹ và ba con có giấy đăng kí kết hôn. Cô với ba con có không?
Phong Hi mạnh mẽ đáp lại bảo vệ mẹ mình. Với Diệp phu nhân thì cô bé lễ phép vì bà là trưởng bối, nhưng cô bé không cho phép người ngoài xúc phạm mẹ mình.
– Nếu mẹ mày không mang thai thứ tạp chủng như mày thì làm gì có chuyện cô ta được ở đây. Mày không biết cô ta mưu mô thế nào sao?
– Cô mới chính là tiểu tam, không được nói mẹ con như vậy.
– Con nhỏ này, dám nói tao sao?!
Cô ta vừa tức giận vừa vung tay tát Phong Hi thật mạnh. Một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch lại dám nói cô ta là tiểu tam, cục tức này sao có thể nuốt nổi. Phong Hi bị tát mất thăng bằng mà ngã xuống, má trái in rõ bàn tay đỏ. Vừa lúc đó An Nhiên cầm ly sữa đi ra, cô liền bỏ ly sữa trên tay chạy về phía Phong Hi mà đẩy Tịch Uyên ra. Cô ta cũng mất thăng bằng, may mà bám được vào cầu thang nên không ngã. An Nhiên vội đỡ Phong Hi dậy
– Con không sao chứ?
Hốc mắt Phong Hi đỏ hoe nhưng cố nén nước mắt. Nhìn con gái như vậy khiến An Nhiên suýt rơi lệ, hốc mắt cũng đỏ dần. Cô quay lại hỏi Tịch Uyên
– Tại sao lại đánh con tôi? Nó làm gì cô?
– Cô hỏi nó xem, dám nói tôi là tiểu tam sao? Một con bé láo xược.
– Vậy mà cô cũng chấp nhặt với một đứa bé?
– Hạ An Nhiên, cô dạy nó nói người khác là tiểu tam sao?Cô xem lại bản thân mình đi, nếu không phải cô xen giữa tôi và anh ấy thì giờ cô đã không ở đây.
– Vậy cô cũng không nên đánh nó, con bé chỉ là một đứa con nít. Nhưng điều Phong Hi nói không đúng sao? Mọi chuyện còn không phải do cô?
Nói đến đây Tịch Uyên có chút chột dạ. Đúng, hình như mọi chuyện đều do cô ta gây ra. Vốn ngày hôm đó cô ta định bỏ thuốc Diệp Ân Tuấn rồi đưa anh vào phòng mà cô ta đã sắp xếp, không ngờ rằng do quá say mà anh lại đi nhầm phòng dẫn đến anh và An Nhiên xảy ra quan hệ. Những tấm ảnh là do cô ta chụp, cô ta đưa cho giới truyền thông nhằm mượn dư luận để công kích An Nhiên. Không ngờ được mọi chuyện lại đi qua xa vượt mọi dự tính nên mới ra cớ sự. Cô ta chán ghét nói
– Cho dù là vậy thì sao? Anh ấy đâu có yêu cô. Anh ấy đâu có nhận thứ nghiệt chủng này là con...
Chưa nói hết câu khuôn mặt cô ta liền nghiêng hẳn sang một bên, cả người ngã xuống cầu thang, má bỏng rát. Cô ta trợn tròn mắt, đặt tay lên mặt trong ngạc nhiên. Là An Nhiên đánh cô ta. Lần này Diệp Ân Tuấn lại chứng kiến, anh bình thản đi xuống rồi dừng lại chỗ Tịch Uyên đang ngồi đó. Anh nhàn nhạt hỏi
– Chuyện gì xảy ra?
Thấy anh đến, Tịch Uyên hoàn hồn lại, cô ta nhanh chóng đứng dậy khoác lấy tay anh mà nũng nịu, khuôn mặt tỏ vẻ ấm ức
– Anh phải làm chủ cho em. Hạ An Nhiên dám đánh em.
An Nhiên vẫn còn có chút sững người do sự xuất hiện đột ngột của anh. Cô nhìn vào bàn tay đang bám chặt trên tay anh kia rồi quay lại ôm lấy Phong Hi đang đỏ mắt. Cô không quay lại nhìn anh mà nói
– Con anh bị cô ta đánh. Ít ra anh cũng nên nói gì đó.
– Anh Ân Tuấn, con bé kia nó dám nói em là tiểu tam. Em không nhịn được mà dạy dỗ nó một chút, không ngờ lại bị cô ta đánh.
Tịch Uyên nhanh chóng giải thích. Diệp Ân Tuấn nhìn An Nhiên đang ôm Phong Hi.
– Đúng là nên dạy dỗ một chút.
Tịch Uyên nở nụ cười đắc ý. An Nhiên liền tức giận đứng dậy mà chất vấn
– Con của anh bị người khác đánh mà anh còn không nói một câu làm chủ. Còn bênh người khác? Anh có phải là một người ba không vậy?
– Tôi có từng nhận nó là con tôi sao?
Phong Hi cùng An Nhiên đều đơ người. Anh thật sự lạnh lùng, tuyệt tình đến vậy sao? Anh có còn là con người không? đến chính con gái mình cũng không muốn nhận. Lúc này khuôn mặt Phong Hi tràn đầy nước mắt. Đây là một vết thương lớn đối với cô bé. Người ba cô bé yêu quý lại không coi cô bé là con... An Nhiên vội ôm lấy Phong Hi vỗ về.