• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc Diệp Ân Tuấn đang yên tâm đi ngủ thì An Nhiên lại phiền lòng, cô trằn trọc suy nghĩ không thể nào ngủ được. Nước mắt cứ vô thức chảy ra làm ướt hết một mảng gối. Chính cô cũng không hiểu lí do vì sao mình lại khóc. Có lẽ là do chuyện mới chuyện tối nay sao? Hay là vì còn nhiều chuyện khác tích tụ hôm nay mới bùng nổ?An Nhiên lau đi vài gịot nước mắt rồi khẽ xoay người về hướng của sổ phòng. Ánh trăng yên bình dọi vào chiếc giường của cô. Khung cảnh này khiến cô trở nên cô đơn đến lạ. Trằn trọc mãi cô mới có thể chợp mắt được vài ba tiếng.

...

Buổi sáng, khoảng 6 giờ Tịch Uyên giật mình thức dậy nhưng không thấy Diệp Ân Tuấn đâu, cô ta lại điên đầu. Rõ ràng đêm qua còn nằm bên cạnh, đến sáng lại chuồn đi mất, Diệp Ân Tuấn cũng đâu có đi làm sớm đến vậy. Nhìn xung quanh phòng một hồi, xác nhận không có anh trong phòng cô ta mới khó chịu rời đi. Vừa đi ra khỏi thì gặp Diệp phu nhân cũng mới đi ra từ phòng mình. Bà ngạc nhiên

– Tiểu Uyên, con làm gì trong phòng của Ân Tuấn vậy?

Cô ta giả vờ ngượng ngùng gãi đầu

– Tối qua anh ấy uống say, con dìu anh ấy lên phòng, chăm anh ấy một chút rồi con ngủ quên mất. Bác yên tâm đi, không có gì xảy ra đâu ạ.

– Bác biết rồi, biết rồi. Con phải cẩn thận với Ân Tuấn một chút đấy.



–Con biết rồi ạ.

– Vậy nó còn ở trong phòng sao?

– Con thức dậy không thấy anh ấy đâu nữa.

– Kệ nó đi, chúng ta xuống dưới nhà trước.

Nói Tịch Uyên phải cẩn thận Diệp Ân Tuấn, có chút nực cười. Ai cẩn thận ai còn chưa biết được. Tịch Uyên về phòng thay đồ xong thì xuống nhà ngồi cùng Diệp phu nhân. Hai người bọn họ ngồi nói chuyện mòn mỏi vẫn chưa thấy Diệp Ân Tuấn xuống nhà ăn sáng, đã hơn 8 giờ rồi. Diệp phu nhân quyết định đi lên để tìm anh. Lại vừa hay thấy Diệp Ân Tuấn từ trong phòng của An Nhiên đi ra, khuôn mặt rất sảng khoái, có vẻ là ngủ rất ngon. Diệp phu nhân ngạc nhiên thêm lần nữa

– Con đi vào trong căn phòng đó làm gì? Chẳng phải trước đây con không thích sao?

– Tất nhiên là đi ngủ rồi, mẹ hỏi câu lạ thật.

– Con không phải là ngủ cùng Tiểu Uyên sao?

– Sao lại có thể, mẹ đừng hồ đồ nữa.

– Cái thằng này, được rồi mau xuống ăn sáng đi.

Diệp phu nhân quay lưng bỏ đi. Tưởng có tin mừng giữa Ân Tuấn và Tịch Uyên, ai ngờ không phải. Anh cũng chẳng quan tâm mà đi vào tắm cho sạch sẽ. Hôm nay còn có chuyện phải hỏi.



Hôm nay 9 giờ sáng Diệp Ân Tuấn mới tới công ty, vừa thấy anh Kim Lăng đã lo sợ, anh ta mới rụt rè hỏi

– Sếp, đêm qua... anh không sao chứ?

– Tôi đoán không nhầm thì đêm qua là cậu đưa tôi về. Kể lại đi, thật chi tiết.

Diệp Ân Tuấn ngồi vào bàn làm việc rồi mở máy tình lên xem xét mấy tài liệu. Kim Lăng từ từ thuận lại câu chuyện đêm qua cho anh nghe rồi còn thanh minh cho mình

– Nhưng mà sếp, tôi thật sự là bất đắc dĩ, mong ngài bỏ qua cho tôi.

Kim Lăng nói như thể mình rất oan, rất chân thành xin lỗi. Diệp Ân Tuấn cũng biết anh ta nói thật nên không truy hỏi nhiều, anh lại hỏi vấn đề khác

– Chuyện tôi dặn cậu làm hôm trước như thế nào rồi?

Kim Lăng thầm thở phào rồi trả lời

– Lần trước ngay sau khi sếp dặn, tôi đã điều vài vệ sĩ âm thầm bảo vệ Phong Hi tiểu thư rồi, sếp cứ yên tâm. Nhưng... vậy còn Tịch tiểu thư thì tính thế nào?

– Trước hết cứ theo dõi, điều tra cô ta thật kĩ càng, nhất định không được bỏ sót dù là chi tiết nhỏ nhất. Đoạn thu âm kia nhớ sao chép cẩn thận, mỗi tuần gửi ba lần.


– Đã rõ.


Diệp Ân Tuấn phẩy phẩy tay, ý bảo Kim Lăng đã có thể ra ngoài. Kim Lăng đang định đi thì anh lại lên tiếng làm anh ta giật mình


– À còn nữa, đầu tư thêm vào công ty Tinh Thần đi.


– Sao đột nhiên sếp lại muốn tăng đầu tư? – Kim Lăng tò mò hỏi lại.


– Để gián tiếp giúp vợ tôi được tăng lương.


– Vâng tôi nhớ rồi.


Lần này Kim Lăng mới thật sự được ra ngoài. Hôm nay sếp thật lạ, tâm trạng tốt khác lạ, lại còn tỏ rõ vẻ quan tâm đến phu nhân của mình, đúng là xác định được tình yêu có khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK