– Ừ.
Diệp Ân Tuấn trầm ngâm, trên tay cầm một điếu xì gà. Cái đám người chết tiệt kia lại dám làm loạn. Nếu dám đụng đến vợ anh thì xác định.
– À còn nữa, hôm qua người của chúng ta đã báo rằng thấy Tịch tiểu thư đi vào trong một khách sạn, hành tung rất bí ẩn. Tôi đã điều tra kĩ hơn, cô ấy đi vào căn phòng *** để gặp một người đàn ông.<code>– Một người đàn ông? Hắn ta là ai? – Anh ta tên Lâm Tuấn Kiệt. </code>Kim Lăng liền báo hết thông tin cá nhân của Lâm Tuấn Kiệt cho sếp nghe. Ánh mắt Diệp Ân Tuấn bỗng trở nên sắc lạnh. Kim Lăng cũng rơi mồ hôi hột. Nghe được lời dặn mới tạm yên tâm
– Điều tra rồi theo dõi luôn cả hắn ta, nhất định hắn cũng liên quan đến chuyện 6 năm trước.
– Vâng thưa sếp.
– Kim Lăng.
Kim Lăng giật mình một phen. Vị tổ tiên này thật biết cách dọa người. Anh ta cẩn thận thăm dò
– Sếp… còn chuyện gì sao?
– Làm sao để An Nhiên chịu quay lại bên tôi?
Câu hỏi này làm Kim Lăng muốn ngã ngửa thật sự. Tại sao lại hỏi anh ta cái này? Anh ta đến người yêu còn chưa có thì làm sao mà biết được chứ<code>– Sếp à, cái này... tôi thật sự không biết. </code>Diệp Ân Tuấn vẫn bình thản hút điếu xì gà trên tay
– Nghĩ ra cách thì tăng thêm 5% lương cho cậu.
Nghe đến được tăng lương hai mắt anh ta lập tức sáng lên. Là 5% lương đó, một năm số người được tăng lên 3% đã tính trên đầu ngón tay rồi, xem ra lần này anh ta đổi đời rồi. Kim Lăng dò hỏi lại lần nữa
– Sếp nói thật sao? 5% thật sao?
– Tôi nói dối cậu làm gì.<code>– Yes! </code>Kim Lăng bắt đầu suy nghĩ một chút, một lúc sau cũng đưa ra biện pháp khả quan<code>– Sếp à, tôi thấy ngài nên lấy lòng Phong Hi tiểu thư trước đi. Dù sao thiếu phu nhân cũng yêu quý tiểu thư nhất, nhất định lời nói của con gái cô ấy nhất định sẽ xem xét nghe theo. Tuy thiếu phu nhân nói là không cần anh nhưng làm sao Phong Hi tiểu thư lại không cần anh được chứ. </code>– Nói cũng đúng. – Diệp Ân Tuấn suy ngẫm lời Kim Lăng nói.
Kim Lăng thầm mỉm cười trong lòng. 5% lương, tới đây với ta! Nhưng Diệp Ân Tuấn lại hỏi tiếp<code>– Vậy làm sao để lấy lòng Phong Hi. </code>Kim Lăng lại được một phen ngã ngửa.
– Tổ tông của tôi ơi, tất nhiên là ngài phải quan tâm chăm sóc con gái hơn rồi. Nhất định phải tạo ra thời gian gia đình dành cho con gái, đến lúc đó kéo cả thiếu phu nhân vào.
– Hiểu! Tăng lương!
Kim Lăng vui đến hét lên. Tăng lương thành công rồi, rất nhanh thôi anh ta sẽ phát tài. Diệp Ân Tuấn như nghĩ ra kế hoạch gì đó mà mỉm cười.
…
Tan làm, An Nhiên phờ phạc đi xuống dưới sảnh, bên cạnh vẫn có Tiểu Dĩnh như mọi khi. Cô quan tâm hỏi An Nhiên
– An Nhiên, cậu thật sự là ổn đó chứ? Sắc mặt cậu không được tốt lắm.
– Không sao, mình ổn mà. Chắc do mình thiếu ngủ thôi.
– Mai là chủ nhật, cậu ngủ nhiều vào một chút, đừng làm việc nữa. Cậu như vậy mình lo lắm.
– Mình biết rồi.
Tiểu Dĩnh vẫn không thật sự yên tâm về An Nhiên. Thứ 2 là Tịch Uyên đến đây làm việc cùng bọn họ rồi, làm sao mà An Nhiên không để ý cho được chứ. Lúc này Tinh Vũ lái xe đến trước mặt hai người
– Lên xe đi, anh đưa về.
Tiểu Dĩnh vui vẻ kéo An Nhiên lên xe, cô cũng mệt nên không từ chối. Tinh Vũ nhìn sắc mặt của An Nhiên mà thở dài.
– An Nhiên, hay em nghỉ vài hôm đi, nếu còn tiếp tục thì em không trụ nổi đấy.
Tiểu Dĩnh tiếp lời
– Đúng đấy đúng đấy, công việc của cậu để mình lo.
– Không sao đâu ạ, em vẫn ổn. – An Nhiên khẽ đáp lại.
Tinh Vũ thấy cô thật sự rất cứng đầu, đã mệt mỏi ra bộ dạng này rồi mà còn không chịu nghỉ ngơi. Tinh Vũ nhìn Tiểu Dĩnh ngồi bên cạnh An Nhiên, ánh mắt như thể ra hiệu cái gì đó, Tiểu Dĩnh không hiểu gì nên gật đầu giả vờ biết
– Được rồi, chuyển một phần công việc cậu qua cho mình là được.
Tinh Vũ bất lực, cô gái này rốt cuộc là có hiểu ý anh không vậy? Ý anh là bảo cô khuyên An Nhiên nghỉ ngơi nhiều một chút, vậy mà…
– Em cứ lo cho xong thân mình đi, không khéo anh thêm việc nặng hơn cho em đấy.
Tiểu Dĩnh ngậm miệng, bộ dạng vô cùng dáng yêu khiến An Nhiên cũng phải bật cười. Xem ra cô vẫn còn may mắn vì có những người bạn tốt như vậy, tâm hồn cũng được an ủi phần nào.
Về đến dưới khu chung cư nhà cô, An Nhiên nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi từ trên xuống. Cô ngạc nhiên không thôi, nhưng anh cũng không nói với cô câu nào, chỉ lặng lẽ lướt qua. An Nhiên mang trong mình chút khó chịu nên đi thẳng lên nhà.
Tiểu Dĩnh ngồi trong xe lẩm bẩm
– Tên Diệp Ân Tuấn đáng ghét!
Tinh Vũ mỉm cười rồi gõ đầu cô một cái nhẹ
– Thôi nào, có thể họ có chuyện khó nói thì sao. Anh biết em lo cho An Nhiên, anh cũng vậy. Nhưng chuyện của bọ họ chúng ta nên để theo tự nhiên. Được rồi, mai chủ nhật nghỉ ngơi cho tốt. Chúng ta về thôi.
– Vâng.
Tinh Vũ tiếp tục lái xe đưa Tiểu Dĩnh trở về.