• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Hi càng lúc càng hiểu chuyện, suy nghĩ của cô bé không giống với một đứa bé 6 tuổi. Người trong biệt thự Dạ Uyển thân thiết với cô bé chỉ có quản gia Lý và An Nhiên. Khi ở gần hai người Phong Hi mới có thể vui vẻ như một đứa trẻ, nhưng khi đứng trước mặt người trong gia đình Diệp gia Phong Hi lại e dè, hiểu chuyện. Sau sáu năm cô bé cũng hiểu được một số chuyện, ông bà nội đều không thích mẹ và Phong Hi, ba cũng vậy nên luôn ghét bỏ cô. Mẹ cũng bị ông bà ngoại từ mặt. Sở dĩ cô bé biết được chuyện này là vì có đôi ba lần, lúc cô bé đã đi ngủ An Nhiên có lén vào phòng rồi tâm sự cùng trong lúc Phong Hi ngủ, có mấy đêm Phong Hi đã tỉnh giữa chừng nên nghe được sự than thở cùng tiếng khóc của mẹ. Mỗi lần thấy người nhà Diệp gia đến An Nhiên cùng Phong Hi vẫn luôn cố gắng tránh gặp mặt hết sức có thể, chỉ chào hỏi một lát rồi tránh đi. Cô có thể nghe được những lời cay nghiệt mà họ nói ra, nhưng Phong Hi còn quá nhỏ nên cô muốn cô bé giống như bao đứa trẻ khác.

Hôm nay, lúc đang trên lớp có một cô bé khác bước sang chỗ Phong Hi rồi đưa cho cô một tấm thiệp nhỏ xinh xắn nhưng rất sang trọng

– Tiểu Hi, mai là sinh nhật tớ, cậu nhớ đến nhé!

Phong Hi nhận lấy tấm thiệp rồi nhẹ nhàng gật đầu đồng ý. Đôi mắt thiên thần tròn xoe nhìn người bạn mỉm cười.Bỗng có một bạn nam bên cạnh hỏi

– Sinh nhật cậu là ngày nào nhỉ? Tại sao tớ chưa bao giờ thấy cậu tổ chức sinh nhật vậy Phong Hi?

– Tớ... sinh nhật... sinh nhật tớ ngày 22/3...



Phong Hi có chút ngại ngùng và ấp úng. Quả thật 6 năm qua cô bé chưa từng được tổ chức một sinh nhật nào hoành tráng như các bạn. Tuy Diệp gia là một gia đình đứng đầu giới thượng lưu nhưng sinh nhật cô bé lại chỉ được tổ chức đơn giản, chỉ có chiếc bánh kem, món ăn ngon, có mẹ và bác quản gia. Năm nào cũng vậy, được bạn hỏi như vậy cô bé khó xử cũng chỉ mỉm cười cho qua. Cô bé vừa nãy liền cầm tay Phong Hi

– Khi nào cậu tổ chức sinh nhật nhớ mời bọn tớ nhé, tớ rất vui. Ngày mai cậu nhớ đến sinh nhật của tớ đấy.

Nói xong cô bé đó đi về chỗ của mình ngồi. Phong Hi trong lớp được rất nhiều bạn yêu quý vì cô bé học rất giỏi và rất đáng yêu.

Lúc ra về, An Nhiên vẫn đứng đợi đón cô bé như mọi ngày. Diệp gia có tài xế nhưng An Nhiên vẫn muốn đi đón để gần gũi với con gái. Lúc trên xe Phong Hi đưa cho mẹ tấm thiệp vừa nãy

– Mẹ, mai mẹ dẫn con đi nhé, còn phải chuẩn bị quà nữa.

– Được, chúng ta đi chuẩn bị quà.

An Nhiên xoa đầu con gái mỉm cười. Những bữa tiệc như thế này cô rất ngại đến. Ở đó toàn người của giới thượng lưu, cô cảm giác mình không cùng thế giới với họ, hơn nữa cũng không muốn lấy danh nghĩa " vợ " của thiếu gia họ Diệp để đi khoe khoang vì dù sao cũng không có thông báo hay đám cưới nào được tổ chức hay thông báo cho người ngoài biết. Nhưng Phong Hi muốn đến nên cô cũng sẽ ủng hộ và đi cùng.

Tối ngày hôm sau, An Nhiên cùng Phong Hi sửa soạn đến bữa tiệc. Cô chỉ mặc chiếc váy trắng dài đến đầu gối, đơn giản nhưng sang trọng để lộ bắp chân xinh đẹp, nhỏ nhắn, tinh tế. Phong Hi cũng mặc chiếc váy trắng, buộc tóc hai bên trông rất đáng yêu. Lúc đến địa điểm tổ chức tiệc An Nhiên kinh hồn. Là sinh nhật của một đứa bé nhưng lại rất nhiều người của giới thượng lưu sang trọng cao quý. Hai mẹ con ăn mặc đơn giản như vậy thật là thu hút sự chú ý của mọi người. An Nhiên cố nén sự căng thẳng dắt tay Phong Hi bước vào bữa tiệc. Vừa thấy Phong Hi cô bé kia đã chạy đến dắt tay

– Mình đợi cậu thôi đấy!



Phong Hi cầm chiếc túi nhỏ trên tay rồi đưa cho cô bé.

– Mình không biết tặng quà gì, mong cậu đừng chê.

– Cậu tặng mình đều thích.

Cô bé đó liền dắt tay Phong Hi đi dạo xung quanh bữa tiệc. Chỉ còn An Nhiên đứng đó bơ vơ càng khiến cô ngại ngùng hơn, cảm giác người khác đánh giá mình nhiều hơn. Quần áo mọi người ở đây đều tính đến cảm tiền tỉ, vậy mà đồ trên người cô chỉ đáng giá 1 vạn. Một vị phu nhân cao quý bước sang bắt chuyện.

– Chào mẹ Phong Hi, cảm ơn cô đã đến đây tham dự sinh nhật con gái tôi, vinh hạnh quá.

An Nhiên chỉ biết mỉm cười ngượng ngùng trả lời cho lịch sự

– Phu nhân đây khách sáo, trẻ con vui là được rồi.

– Cô đến đây chắc cũng tốn không ít nhỉ?


Tuy bên ngoài cười nói nhưng cô biết tỏng ý của họ. Ý họ nói là cô nghèo. Giới thượng lưu thật biết cách khinh thường người khác.An Nhiên chỉ cười không đáp trả câu hỏi. Nói giàu cũng không phải là cô giàu, nói nghèo thì lại càng làm cái cớ để người khác nói tiếp. Cuộc trò chuyện cứ thế diễn ra một cách không vui vẻ.


Phong Hi đang đi chơi cùng cô bé kia thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc Cô liền nhận ra đó chính là ba mình, muốn chạy lại nắm tay ba nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng ấy liền đứng đơ. Lúc định thần định quay đi thì đụng phải người phục vụ. Người không cẩn thận làm đổ hết rượu vang đắt tiền lên Phong Hi. Sự tình thu hút sự chú ý của mọi người. An Nhiên thấy là con gái mình nên chạy lại, lau mặt cho cô bé


– Tiểu Hi, con có sao không?


– Con không sao.


An Nhiên thì lo lắng, giọng Phong Hi lại run run như thể sắp khóc. Mọi người lại bàn tán hai người họ, khung cảnh lại trở nên ngượng ngùng khó xử, không ai quan tâm đến họ có bị thương hai không mà quan tâm đến giá trị bộ đồ trên người. Đồ của Phong Hi cũng đã ướt hết, khuôn mặt buồn bã có chút đáng thương, lại còn phải nghe lời xì xào khiến Phong Hi có chút sợ hãi mà rơi nước mắt. Bỗng Diệp Ân Tuấn đi đến chỗ hai người rồi đưa một tờ giấy lau


– Không sao chứ?


Phong Hi ngước lên nhìn ba, cảm giác có chút ấm áp. Thấy Diệp Ân Tuấn bước đến mọi người lại không dám xì xào nữa. Vị thiếu gia này đã quan tâm đến họ thì chắc chắn họ phải có gì đó đặc biệt. Thấy anh bước đến, An Nhiên cảm ơn rồi lấy cớ đi về trước trong tâm trạng không hề vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK