• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả phòng họp đang xôn xao bàn tán. Đột nhiên Diệp Ân Tuấn ngồi im lặng từ nãy đến giờ bỗng bật cười thành tiếng. Tất cả mọi người dồn sự chú ý đến anh. Tinh Vũ hỏi

– Xin hỏi có chuyện gì lại khiến Diệp tổng buồn cười vậy?

– Chẳng lẽ chuyện này không đáng buồn cười hay sao?

Mỗi lần Ân Tuấn cười như vậy đều khiến Tịch Uyên rất rùng mình, như thế người này sinh ra chính là khắc tinh của cô ta vậy. Các cán bộ cấp cao kia vẫn không hiểu gì. Bọn họ lại hỏi lại

– Ý của ngài đây là…?

– Các vị có tuổi nên lẩm cẩm hết rồi sao? Đến ai là người ăn cắp cũng không nhận ra?

Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy mấy người kia liền đen mặt. Bị thằng nhóc chưa đầy 30 tuổi chê già rồi ngu dốt khiến họ không thể vui nổi. Mọi bằng chứng đều chỉ ra An Nhiên chính là người ăn cắp, chẳng lẽ Diệp An Tuấn chính là muốn kết tội cô? Tịch Uyên nở nụ cười

– Ăn cắp ý tưởng của người khác là tội lớn đấy. Nếu cô có làm thì hãy thẳng thắn thừa nhận, tôi sẽ vì tình cảm mà bỏ qua.

Tịch Uyên thật trơ trẽn, cô ta nói ra câu này quên uốn lưỡi trước sao? Đúng là chẳng ai chịu nhận mình là ăn trộm. An Nhiên ở thế bất lợi. Diệp Ân Tuấn dặn dò Kim Lăng gì đó, chỉ thấy anh ngồi gõ máy tính

– Ai ăn cắp thì biết ngay thôi.

Ai cũng hồi hộp chờ đợi. Tịch Uyên vẫn rất tự nhiên, bởi cô ta chắc chắn rằng trong phòng làm việc của An Nhiên sẽ không có camera. Chỉ thấy Kim Lăng liên tục gõ bàn phím, một lát sau trên màn chiếu lớn liền hiện lên một đoạn camera của vài ngày trước. Tịch Uyên trợn tròn mắt.Hình ảnh trong camera khá rõ. Chỉ thấy căn phòng đang yên tĩnh bỗng có một người đi vào, dáng vẻ lén lén lút lút. Kim Lăng dừng đoạn đó lại rồi phòng to khuôn mặt người đó lên. Tất cả mọi người trong căn phòng không thể tin vào mắt mình. Vậy mà lại là Tịch Uyên. Đến An Nhiên và Tinh Vũ cũng rất ngạc nhiên. Tịch Uyên hoang mang

– Không thể nào. Đoạn phim này là do các anh làm ra để vu oan cho tôi đúng không? Trong phòng Hạ An Nhiên làm sao lại có camera được.

Nói xong cô ta mới phát hiện mình lỡ lời. Đúng là tự đào hố chôn mình. Diệp An Tuấn nở nụ cười hiền dịu rồi hỏi lại

– Vậy tại sao Tịch tiểu thư lại biết chắc rằng trong phòng cô ấy không có camera?

– Đó… đó… đó là điều đương nhiên, vì phòng làm việc của tôi ở Tinh Thần cũng không có. – Cô ta ấp úng.

– Đương nhiên là phòng làm việc của cô không có rồi, nhưng phòng của cô ấy lại có.

Ý anh nói ở đây chính là phòng làm việc của An Nhiên. Đến bản thân cô còn không biết rằng trong phòng làm việc của mình có camera. Thì ra đây là cách mà Diệp Ân Tuấn cứ đến ngay sau khi cô bàn đến chuyện ly hôn với Tiểu Dĩnh. Cô nhìn về phía Diệp Ân Tuấn. Người đàn ông này đang giúp đỡ cô, nếu như là trước kia anh sẽ chọn nhắm mắt làm ngơ. Hiện tại cô cũng không biết nên nói gì. Kim Lăng cho chạy tiếp, nhưng đoạn video ngắn nên nó đã tự động chuyển qua đoạn khác. Đoạn video quay một người đàn ông đang bị trói trên ghế, người còn dính khá nhiều máu. Hắn ta từ từ mở miệng

" Tôi,… tôi sẽ nói hết…hết. 6 năm trước… vào ngày… sinh nhật của Tịch Uyên. Cô ta… đã lên kế hoạch để ngủ cùng với Diệp Ân Tuấn. Nhưng… kế hoạch lại không như cô ta tính toán. Đêm đó Hạ An Nhiên uống say nên Trương Tiểu Dĩnh đã đưa cô ấy lên bên trên để nghỉ ngơi. Nhưng cô ta lại… không…không biết căn phòng cô ta đưa Hạ An Nhiên vào lại là căn phòng mà Tịch Uyên chuẩn bị cho cô ta vào Diệp Ân Tuấn. Lúc đó cả hai người đều đã uống say, trong lúc đó đã phát sinh quan hệ. Tịch Uyên… cô ta cũng đã khá say nên không phân biệt được phòng nào nên đã đi nhầm đến phòng của tôi, …còn làm những hành động càn rỡ. Tôi cũng là một người đàn ông bình thường, thấy thịt đến miệng cũng không từ chối. Rạng sáng hôm sau, khi cô ta tỉnh dậy mới phát hiện, liền dùng tiền để bịt miệng tôi. Ư…"

Giọng Lâm Tuấn Kiệt thều thào, nói chuyện có vẻ rất khổ sở. Mấy người vệ sĩ áo đen cho hắn uống chút nước.Nghỉ ngơi một lát hắn ta lại nói tiếp

" Vì không cam tâm bị An Nhiên dành mất chức Diệp thiếu phu nhân nên… cô ta…cô ta đã sang căn phòng bên đó, chụp lại mấy tấm ảnh rồi… bảo đám nhà báo đăng lên, mục đích để An Nhiên chịu bạo lực mang. Tiếp theo đó cô ta gọi cho Diệp phu nhân đến để bắt tại trận… Quãng thời gian cô ta ra nước ngoài du học là lúc cô ta đi tu sửa lại bản thân rồi lên kế hoạch mới để cướp lại chức… Diệp thiếu phu nhân. Tôi… là người đã biết tất cả nên… rất nhiều lần thuê người ám sát tôi… nhưng đều bất thành. Vậy nên cô ta đành phải dùng tiền để…"

Chưa kịp nói hết hắn đã đau đến ngất đi. Mấy người áo đen đưa hắn đến bệnh viện để chữa trị. Đoạn video đến đó cũng hết. Tịch Uyên không ti vào tai mình, cô ta ngồi thụp xuống sàn. Tất cả bí mật bao nhiêu năm qua của cô ta… hiện giờ đã bị phơi bày tất cả. Thì ra lý do cô ta không liên lạc được với Lâm Tuấn Kiệt chính là hắn ta đã bị người của Diệp Ân Tuấn bắt. Cô ta không nói nên lời.

An Nhiên cũng không tin vào tai mình. Chuyện gì đang diễn ra đây? An Nhiên tức giận đi đến cho Tịch Uyên một bạt tai

– Tại cô, tất cả là tại cô mới khiến cuộc đời tôi trở nên như vậy.

Nước mắt cô lăn dài. Thì ra đây chính là hung thủ hãm hại cuộc đời của cô. Vậy mà trước đó cô vẫn còn nghĩ rằng là bản thân mình có lỗi với cô ta đấy. Thấy An Nhiên tức giận như vậy Tinh Vũ liền giữ cô lại. Bản thân anh biết một cái bạt tai này không thể bù đắp lại 6 năm qua đi của cô, nhưng đây cũng là nơi đông người. Tịch lão gia đập bàn đứng dậy

– Loạn, loạn hết rồi!

Nghe giọng nói của ba Tịch Uyên mới chợt nhớ đến ba mình, đứng dậy loạng choạng đi về phía ông

– Ba nghe con nói, mọi chuyện không phải như vậy. Bọn họ đã thông đồng với nhau… Con không có.

– Tịch gia vốn chẳng thua kém Diệp gia bao phần, tại sao lại cứ nhất quyết gả vào Diệp gia?<code> – Ba... ba...</code>

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK