Cùng lúc đó, dị biến xảy ra ở khắp nơi, nhiều người nhìn thấy chỉ biết trơ mắt ra nhìn mình bị đánh cướp sạch hết tất cả đồ vật trên người, trừ nội khố để bảo vệ bộ phận quan trọng ra, họ không còn gì cả.
Minh Hàng sâm lâm bỗng nhiên trở nên nhộn nhịp bởi sự xuất hiện của những tu sĩ khỏa thân đang chạy khắp khu rừng để tìm kiếm lối ra.
Đâu đó ở trong Minh Hàng sâm lâm, có ba người được nâng lên từ dưới mặt đất, với tình trạng khỏa thân, mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là nhóm người Hinh Quan Hải đã tham gia thăm dò tàng bảo đồ.
“Tại sao lại có thể như vậy?” Hinh Quan Hải vẫn chưa hết thất thần, hắn lẩm bẩm trong khi đôi mắt vô hồn của mình nhìn xung quanh.
Hai người bên cạnh hắn không khá hơn được bao nhiêu, biểu tình trên khuôn mặt của họ đều là hoảng sợ đến tận cùng.
Ba người đã tưởng chừng mình sẽ chết thật ở trong đó, hơn một trăm tên cùng cảnh giới tràn đến, áp lực khủng bố đủ để dọa bất cứ ai.
“Chúng ta còn sống.” Một hồi sau, Hinh Quan Hải hô to trong khi nước mắt dàn dụa rơi xuống, hắn cười to như muốn quăng hết tất cả trí nhớ trong Sơn Đồng động phủ ra khỏi đầu mình.
“Chúng ta còn sống thật sao?” Hinh Quan Hà thở hổn hển nói.
Trong trí nhớ của mình, hình ảnh sau cùng là hàng trăm con người đá xông đến với cơ thể cứng rắn và sức mạnh tàn bạo của bọn chúng, ba người họ bị nhấn chìm chỉ trong nháy mắt.
“A! Tại sao chúng ta lại ra nông nổi này? Túi trữ vật hay đồ vật của chúng ta đều đã biến mất.” Hinh Quan Trí nói một cách tức giận.
“Đây nhất định là một cái bẫy, tên Sơn Đồng đã lừa gạt chúng ta để cướp lấy toàn bộ bảo vật của những người tham gia.”
“Chắc chắn là như vậy, hắn dù sao cũng là một tên cường giả Giả Anh cảnh, lại làm ra chuyện vô sỉ như thế này, thật là quá đáng.”
“Nhặt về được tính mạng là tốt rồi, ít nhất thì hắn cũng đã giữ chữ tín về việc này.” Hinh Quan Hải định thần lại, nghe được Hinh Quan Trí giống như đang muốn nổ tung, hắn đành xoa dịu nỗi đau của tên kia một chút.
“Chúng ta phải trả thù!!” Hinh Quan Trí tức giận nói.
“Trả thù? Người ta là Giả Anh Cảnh, ngươi muốn trả thù như thế nào? Nói không chừng còn làm liên lụy đến gia tộc.” Hinh Quan Hải quát lên.
“Chúng ta đi thôi.” Hinh Quan Hải dẫn đầu bước đi trước.
“Bây giờ chúng ta nên đi đâu?” Hinh Quan Trí hỏi.
“Tất nhiên là về Đà Là Môn, bộ dạng như thế này còn dám đi đâu khác để gặp người hay sao?” Hinh Quan Hải không kiên nhẫn.
…
“Meow meow, đúng là một cái bẫy đấy, nhưng các ngươi có thể làm được gì ta nào? Cứ việc đổ tội lên đầu tên tu sĩ tên Sơn Đồng gì đó đi, ha ha.”
Nhìn thấy bảo vật xuất hiện càng ngày nhiều, Đa Bảo Tặc Điêu đắc ý nói.
Không ngờ được rằng có thể tích lũy bảo vật thật nhanh chóng như vậy, tất cả là nhờ ơn của tên Sơn Đồng, vì hắn đã để lại một cái động phủ cùng một cái trận pháp trước khi chết.
“Nhưng mà trận pháp này tiêu hao linh thạch quá nhiều, được rồi, bổn Tặc Miêu vì làm cho cái tên Đa Bảo của mình càng chân thật đành chịu thiệt thòi một chút vật.” Đa Bảo Tặc Miêu gật gật đầu.
Trận pháp này là do nó dùng thủ đoạn đặc biệt để cướp quyền khống chế, vì thế thần thức trong trận pháp là của Sơn Đồng, không phải của Đa Bảo Tặc Miêu.
Vì Bạch Ngọc Minh Thố đang chạy đến đây với tốc độ cao, cho nên Đa Bảo Tặc Miêu đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của trận pháp, nhưng chỉ duy trì trong vài phút đã tiêu hao hàng tá linh thạch.
“Di?” Đa Bảo Tặc Miêu thốt lên một tiếng, bởi vì mắt hắn nhìn thấy một đống người đá đã biến mất trên trận đồ, hoàn toàn mất đi liên lạc.
“Không thể nào? Có chuyện gì đang xảy ra?” Đa Bảo Tặc Miêu khó hiểu.
Phải biết đây là hơn một trăm con người đá có thể đánh ngang tay với tu sĩ cảnh giới Kết Đan sơ kỳ a!
Không thể nào biến mất chỉ trong nháy mắt được!
Ngay cả quyền điều khiển cũng mất hết!
“Có gì đó quái lạ.” Đa Bảo Tặc Miêu dùng tinh thần lực xâm nhập vào trận pháp, nhìn xem người đang ở hang động kia là ai.
Và nó nhìn thấy một cảnh tượng mà nó không bảo giờ dám nghĩ đến.
Hàng trăm con người đá đã bị một con yêu thú khống chế!
“Đây là? Thất Vĩ Thiên Hồ!!” Đa Bảo Tặc Miêu giật mình.
“Mẹ nó, tên tiểu tử và những người này đang làm gì ở đây?” Tiếp theo, Đa Bảo Tặc Miêu nhìn thấy vài người mà nó quen biết, bởi vì những người bị nó đánh cướp thì nó đều nhớ kỹ khuôn mặt của họ.
Để cho dễ phân biệt tên nào giàu và tên nào nghèo, với mục đích đánh cướp lần hai, não của nó nhận thêm một số thông tin cũng không sao!
Ấn tượng của Đa Bảo Tặc Miêu đối với Lâm Phong khá sâu, vì đòn đánh lén của nó đã bị Lâm Phong đỡ lấy.
“Không ổn, cứ như vậy thì bọn chúng sẽ đến được đây mất.” Đa Bảo Tặc Miêu quay vòng vòng trong lúc suy nghĩ.
Những điểm sáng của bọn người Lâm Phong đã bắt đầu chuyển động sang tầng tiếp theo, chỉ cần hai tầng nữa là đến chổ của nó.
Cùng với việc tiêu hao linh thạch ở tốc độ cao, chẳng mấy chốc trận pháp sẽ sụp đổ!
“A có cách rồi!” Đa Bảo Tặc Miêu nở nụ cười đắc ý.
“Cứ thế này thì ta sẽ có cơ hội để làm ngư ông đắc lợi.”
“Mà tên tiểu tử này có tốc độ tu luyện quá nhanh, có lẽ sẽ có một bí mật nào đó đang mang ở trên người, đối với bảo vật thì ta không ngại nhiều đâu, ha ha.” Đa Bảo Tặc Miêu nuốt một ngụm nước bọt rồi nói.
…
Nhóm người Lâm Phong không biết chuyện đang xảy ra ở bên ngoài, danh tiếng của tu sĩ tên Sơn Đồng đã bị Đa Bảo Tặc Miêu làm cho thúi đến không thể ngửi nổi.
Nếu Sơn Đồng mà biết mình sau khi chết còn bị như vậy, chắc chắn hắn sẽ bật nắp quan tài để tìm tên Đa Bảo Tặc Miêu đòi một cái công đạo, mặc dù không chắc chắn thân thể hắn sẽ được để trong quan tài.
Chìm ngập trong sự bất ngờ sau khi nhìn thấy Nguyệt Linh sử dụng thần thông của mình.
Hơn một trăm con người đá cảnh giới Kết Đan sơ kỳ đã bị khống chế hoàn toàn!
“Đây mới chính là thần thông thật sự sao?” Không Tinh nhịn không được thốt lên một câu.
“So với thần thông mà chúng ta sáng tạo, thần thông của Nguyệt Linh mạnh mẽ hơn nhiều.” Hư Minh gật đầu trong ảm đạm.
Có lẽ đây mới chính là sức mạnh thật sự của thần thông, không phải thứ mà bọn họ đã liên hợp để sáng tạo nên.
Ngay tại thời khắc này, họ đã nghi ngờ về thần thông của mình.
Lâm Phong nhìn thấy những khuôn mặt thất vọng xen lẫn hâm mộ kia, hắn thở dài một hơi vì đã vượt qua được hiểm cảnh rồi nói: “Mỗi một loại thần thông đều được sáng tạo dựa trên bản chất, nói đúng hơn nó là bản chất ẩn sâu trong lòng người, đó có thể là kinh nghiệm, là biến cố, hay có thể là cảm xúc vui hay buồn đều ảnh hưởng đến thần thông.”
Đây là một câu trong cuốn sách nói về thần thông đã được Thanh Vũ mua từ trong cửa hàng của hệ thống, vì một giáo đình muôn màu muôn vẻ, Thanh Vũ đã chấp nhận bỏ ra rất nhiều.
“Các ngươi đừng buồn, mỗi loại thần thông đều là độc nhất và đều có tiềm năng vô hạn.” Lâm Phong tiếp tục trích dẫn một câu nó trong cuốn sách kia để an ủi bọn họ.
Lời nói của Lâm Phong làm người đang ở trong mộng tỉnh ngộ, quyển sách kia chắc chắn nói đúng, đám người Không Tinh mới nhẹ nhàng gật đầu.
“Muội có sao không?” Lâm Phong đi đến Nguyệt Linh rồi ân cần hỏi.
Nguyệt Linh đã trở lại bộ dạng giống thường ngày, cô cười hì hì nói: “Tất nhiên là không sao rồi, người có sao là bọn người đá này nè.”
Lâm Phong nhìn theo Nguyệt Linh chỉ, thấy được bọn người đá vẫn còn có thể hoạt động được.
Nguyệt Linh biết Lâm Phong đang u mê, cô giải thích: “Năng lượng chứa trong hạch tâm của người đá sẽ cạn kiệt dần, đến lúc đó bọn chúng chỉ là những viên đá bình thường.”
“Đáng tiếc, ta còn tưởng rằng chúng ta có thêm trợ lực mạnh mẽ đây.” Băng Tu thở dài.
Băng Tu chợt nhớ ra chuyện gì, hắn gì về nơi đáng lẽ ra sẽ xuất hiện phần thưởng, nhưng nơi đó vẫn là một thềm đá lạnh lẽo, không có gì gọi là bảo vật ở đó cả.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK