Trung tâm Không Yên Thành, Phủ Thành Chủ.
Một người thiếu niên trẻ tuổi có khuôn mặt khá điển trai đang ngồi uống trà, thảnh thơi tận thưởng cuộc sống quý tộc sung sướng, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn nhàn nhạt lên tiếng:
“Vào đi!”
Một người mở cửa bước vào, thái độ cẩn thận từng ly từng tý để tránh làm phật lòng, với một dáng vẻ tiều tụy, người này cung kính nói:
“Thuộc hạ Vương Lăng tham kiến thiếu chủ.”
Hóa ra, người thiếu niên này là thiếu chủ của Không Yên Thành, con trai máu mủ của Không Yên Thành Chủ, tên gọi là Không Huy.
Không Huy vừa nhìn thấy Vương Lăng liền tỏ ra tức giận: “Đồ vô dụng, không phải ngươi bị Giáo Đình giết chết rồi sao? Tại sao ngươi có thể trở về đây được?”
Vương Lăng nghe Không Huy chất vấn vậy liền trả lời với vẻ mặt đáng thương:
“Bẩm thiếu chủ, đúng là thuộc hạ đã bị bọn họ bắt đi rồi nhốt vào nhà giam tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời, bọn họ làm đủ mọi cách để moi móc thông tin từ thuộc hạ nhưng thuộc hạ quyết không khai ra một lời nào.”
“Ngày qua ngày, thuộc hạ bị hành hạ chết đi sống lại nhưng nhất quyết trung thành với thiếu chủ, thuộc hạ thà chết chứ không khuất phục, sau đó bọn họ cảm thấy hết cách nên đã không để tâm đến thuộc hạ nữa, tưởng chừng như cuộc đời của thuộc hạ sẽ sống vĩnh viễn trong lao tù.
“Nhưng nào ngờ bọn họ bị yêu tộc tấn công, kẻ chết người bị thương, thuộc hạ liền thừa cơ hội đó chạy trốn, trải qua nhiều ngày gian khổ, thuộc hạ trở về đây để bẩm báo với thiếu chủ, mong thiếu chủ lượng thứ khai ân cho thuộc hạ.”
Vương Lăng càng nói càng thê thảm, giọng điệu như thể chuẩn bị khóc lớn, Không Huy vốn định mắng chửi trừng phạt một phen nhưng lại cảm thấy mủi lòng thương xót.
Không Huy thở dài đồng cảm, hắn mềm lòng nói: “Thôi thôi, dù sao ngươi cũng tận trung với ta, nay đã trở về an toàn, bọn chúng thì bị yêu tộc giết chết hết, mọi chuyện tới đây là kết thúc rồi.”
“Nhưng mà tại sao chỉ có một mình ngươi về? Vương Tinh đâu?”
Vương Lăng nghe đến tên Vương Tinh, nước mắt chảy ròng: “Lúc ấy rất hỗn loạn, thuộc hạ cũng không biết Vương Tinh đang ở đâu, nhưng Vương Tinh bị thương rất nặng, e rằng giờ đây Vương Tinh lành ít dữ nhiều, chỉ hi vọng Vương Tinh có thể sống sót, dù sao Vương Tinh cũng là người bạn thâm niên của thuộc hạ.”
Không Yên đau buồn khi nghe chuyện của Vương Lăng, dù gì họ cũng là thuộc hạ trung thành, làm việc bất kể ngày đêm cho hắn trong suốt nhiều năm trời, con heo ở chung từng đó thời gian còn có cảm tình huống gì con người?
Không Huy chầm chậm nói: “Chuyện đã qua rồi, ngươi đừng đau buồn nữa, hãy trở về dưỡng thương một thời gian, ta sẽ cho người ban thưởng cho ngươi một trăm viên Linh Thạch hạ phẩm.”
Vương Lăng vội vàng khom người: “Cảm ơn thiếu chủ ban thưởng, nhưng thuộc hạ làm việc thất bại, không dám nhận công, chỉ mong có thể làm việc cho thiếu chủ nhiều hơn nữa để lấy công chuộc tội!”
Nghe Vương Lăng bày tỏ, nội tâm Không Huy vui mừng, nét mặt nghiêm túc: “Phần thưởng này ngươi không lấy cũng phải lấy!”
‘’Vâng thưa thiếu chủ!’’ Vương Lăng cảm kích nói.
…
Mười ngày nhanh chóng qua đi, Nguyễn Thanh dùng nhiều điểm để đầu tư vào chế tạo Trúc Cơ Đan nhưng vẫn thất bại, nhưng cô cũng ngày một tiếp cận đến với thành công thông qua các lần thất bại đó.
Trình độ luyện đan của Nguyễn Thanh càng lúc càng thuần thục, các bước luyện chế đâu tiên không cần nhìn cũng có thể làm được, nhưng bước dung hợp tinh hoa dược liệu cuối cùng rất khó khăn, dược liệu khác nhau tạo nên sự bất ổn khiến cho tinh hoa có thể nổ tung bất cứ lúc nào, đó là một vấn đề nan giải.
Lần thử nghiệm tiếp theo, Nguyễn Thanh nhìn thấy tinh hoa dược liệu càng dung hợp nhiều càng không ổn định, trong giây phút hoảng hốt, Nguyễn Thanh như thể tìm ra một cách giải quyết, đôi mắt ngưng tụ.
Một Trúc Cơ Đan nhỏ nhoi cũng dám cản đường Nguyễn Thanh lâu như thế, nếu như nó thích cuồng bạo không ổn định vậy thì Nguyễn Thanh sẵn lòng chiều theo ý của nó:
Nguyễn Thanh lạnh lùng nói: “Cuồng bạo tiếp đi!”
Nguyễn Thanh đẩy nhanh quá trình hung hợp tinh hoa dược liệu, tốc độ quá nhanh khiến chúng càng khó khống chế, nhưng nào ngờ một điều thần kỳ đã xảy ra, chúng không nổ tung mà chúng lại đang dung hợp lại thành một rồi cô đặc thành vật thể hình tròn.
“Thành công rồi ư?” Nguyễn Thanh nghi ngờ hỏi, cô đã chuẩn bị tinh thần cho một vụ nổ đan đỉnh.
Có gì vui mừng hơn là chế tạo thành công đan dược khó khăn đối với Luyện Đan Sư chứ?
Trúc Cơ Đan, đan dược quan trọng giúp Giáo Đình phát triển lên một đẳng cấp cao mới!
“Thành công rồi!” Nguyễn Thanh xác định khi mở nắp đan đỉnh, cô nhìn thấy mấy viên đan dược tròn xoe ở trong đó.
Nguyễn Thanh vui mừng, tinh thần sảng khoái, cô nắm lấy Trúc Cơ Đan rồi chạy đến tìm Thanh Vũ để báo cáo.
“Đây là Trúc Cơ Đan!” Thanh Vũ kinh ngạc nói.
“Chúc mừng chị luyện chế thành công Trúc Cơ Đan!”
“Chúng ta hãy thử hiệu quả của nó trước!” Nguyễn Thanh đề nghị, dù cô vui vẻ nhưng cũng phải xác định xem nó có hiệu quả thật sự hay không.
Thanh Vũ cho người gọi Lâm Phong vào căn phòng, Thanh Vũ giải thích: “Đây là Trúc Cơ Đan vừa luyện chế, Lâm Phong, cậu dùng nó thử xem.”
“Vâng!” Lâm Phong thoải mái đáp lời, sau đó cậu ta nuốt Trúc Cơ Đan rồi ngồi xếp bằng để hấp thụ năng lượng.
Thanh Vũ và Nguyễn Thanh đứng ở một bên quan sát, thần thái thấp thỏm.
Một lúc sau, Lâm Phong mở mắt ra, cậu ta mừng rỡ nói: “Đúng là Trúc Cơ Đan, tôi đã dùng nó để tăng đẳng cấp linh lực thành công!”
“Chúc mừng Đường Chủ!” Lâm Phong cao giọng nói.
“Cảm ơn!” Nguyễn Thanh mỉm cười hài lòng.
“Lần này chỉ có thể chế tạo ra một viên Trúc Cơ Đan, khi luyện chế thuần thục hơn nữa thì số lượng đan dược trong một lần chế tạo sẽ tăng cao.”
“Rất tuyệt vời, sau khi số đan dược của Giáo Đình đều nhờ vào Nguyễn Thanh Đường Chủ.” Thanh Vũ cười nói.”
Tin tức tốt lan truyền khắp Giáo Đình, người người vui mừng, có Trúc Cơ Đan thì mọi người đề cao tỷ lệ đột phá thành tu sĩ ngừng tụ vầng Mặt Trời thứ hai, bằng tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có thể bay lượn giữa không trung như loài chim.
…
Ngày này qua ngày nọ, Giáo Đình phát triển mạnh mẽ.
Ngọc Trang tìm Thanh Vũ bàn bạc: “Số lượng tu sĩ trong Không Yên Thành rất nhiều, cho dù Vương Lăng là thuộc hạ mạnh nhất bên cạnh Không Huy thì cũng không thể điều tra hết, còn có trận pháp bảo vệ thành trì, thật mạo hiểm nếu như chúng ta tấn công vào nơi đó.”
Thanh Vũ suy nghĩ trong chốc lát, hắn gật đầu đồng ý: “Dù đủ sức mạnh thì cũng không thể cường công, làm thế sẽ khiến nhiều người hi sinh, dân chúng có ác cảm với Giáo Đình, bây giờ Vương Lăng đã dùng quả tín ngưỡng, trung thành tuyệt đối với Giáo Đình, chúng ta có thể lọi dụng việc này để nghĩ ra cách tốt hơn.”
“Thông báo cho Vương Lăng, để hắn làm việc tận tụy cho Không Huy, chỉ cần thời cơ đến thì chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch chiếm lấy Không Yên Thành!”
Ngọc Trang khẽ nói: “Vâng!”
Giáo Đình không thể bị chôn chân tại một ngôi làng nhỏ, lại còn ẩn nấp không dám gặp người, việc này khiến Giáo Đình phát triển chậm lại, không thể tăng số lượng Tín Đồ, nghĩa là không thể tăng điểm tín ngưỡng.
Không Yên Thành cùng Không Yên Thành Chủ mặc dù mạnh nhưng nó chính là một cái gai cần phải bị nhổ đi càng nhanh càng tốt!
Thanh Vũ đổi chủ đề, hắn hỏi: “Thành viên của Ảnh Bộ điều tra tới đâu rồi?”
Ngọc Trang chậm rãi nói: “Ảnh Bộ thành công ẩn nấp vào các thành trấn của Không Vũ Vương Triều, giờ họ đang cố gắng thu thập thông tin có ích, nhưng để tránh bị người khác nghi ngờ nên Ảnh Bộ không dám hoạt động nhiều.”
“Tin tức mới nhất Diêu Hạo vừa gửi về nhắc đến một ngày hội quan trọng của Không Vũ Vương Triều, nó liên quan Công Hội Luyện Đan Sư đặt tại vương thành.”
“Mỗi mười năm, Thành Chủ của các thành trì chọn ra người đại diện để thi đầu tại vương thành, sự kiện này do Luyện Đan Sư một sao, đồng thời là Hội Trưởng của công hội đứng ra tổ chức, người thắng cuộc sẽ có quyền mua nhiều Trúc Cơ Đan từ công hội.”
“Quyền mua nhiều Trúc Cơ Đan sao?” Thanh Vũ nhíu mày.
Ngọc Trang bình tĩnh giải thích: “Trúc Cơ Đan là đan dược quý hiếm tại Không Vũ Vương Triều, dù cho có tiền cũng không mua được, phần lớn Trúc Cơ Đan xuất sứ từ công hội nhưng số lượng cực kỳ ít ỏi, vì để công bằng nên Hội Trưởng đã tổ chức ngày hội tranh đấu giữa các thế lực trong vương triều nhằm phân chia số lượng Trúc Cơ Đan bán cho mỗi thế lực.”
Công Hội Luyện Đan Sư là một công hội lớn, không ai biết nó mạnh mẽ tới mức nào, có một điều chắc chắn dù cho thế lực mạnh mẽ cách mấy cũng không dám gây hấn với công hội.
Luyện Đan Sư một sao là đẳng cấp cao hơn học đồ luyện đan, họ có thể chế tạo ra đan dược cho tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ kỳ sử dụng, dù cho Quốc Vương của Không Vũ Vương Triều cũng phải kính nể.
Ngoài Công Hội Luyện Đan Sư ra thì còn nhiều công hội hùng mạnh khác chẳng kém gì nghề nghiệp luyện đan, các công hội đó là một phần của nền văn minh tu luyện đầy sắc màu.
“Thì ra là vậy!” Thanh Vũ nói khẽ.
“Nếu điều kiện cho phép thì anh sẽ đến xem một chuyến để tìm hiểu thêm về thế giới tu sĩ.”
“Ngọc Trang, em hãy tập trung tu luyện cho tốt, nếu thiếu thứ gì thì cứ nói cho mọi người biết!”
“Em sẽ không phụ lòng mong mỏi của mọi người.”
Ngọc Trang điềm đạm nói, cô thừa sức biết tài năng của cô vượt xa những người bình thường, chính vì vậy, trách nhiệm của Ngọc Trang cũng lớn hơn người khác.
Sự kiện Hắc Lão Quỷ đột kích là một lời cảnh báo, vén lên bức màn che đậy sự thật tàn khốc trong thế giới tu luyện cá lớn nuốt cá bé, không có sức mạnh không là gì cả.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK