Ngọc Trang lắng nghe Hoa Linh nói, cô nhìn sâu vào hai con ngươi long lanh thuần thiết và không thể nào lắc đầu được.
“Chị sẽ giúp em cứu bạn, cả Dương Khả và Tiêu Mị cũng vậy.” Ngọc Trang lên tiếng trả lời.
“Đúng thế, hướng kia trùng với con đường mà bọn chị định đi.” Dương Khả mỉm cười.
“Chúng ta cùng đi cứu bạn của Hoa Linh nào.” Tiêu Mị phấn khởi nói.
“Thật tốt quá, các bạn đều là người tốt.” Hoa Linh hào hứng nói, đôi cánh vỗ nhẹ, cơ thể bé nhỏ bay lên cao rồi lượn vài vòng quanh Ngọc Trang, Dương Khả và Tiêu Mị.
Tiếng cười rộn rã, trong trẻo vọng ra từ chiếc thuyền gỗ ở giữa Hồ Bạch Tiên, sóng nước lăn tăn, bốn người cười đùa làm chiếc thuyền đong đưa, một hồi sau, chiếc thuyền lật úp xuống dưới mặt nước.
Ngọc Trang, Dương Khả và Tiêu Mị không phản ứng kịp, ba người ướt đẫm, và vội vàng lên bờ hong khô quần áo, còn Hoa Linh thì vừa bay vừa cười vui vẻ.
Khung cảnh nên thơ ở Hổ Bạch Tiên này càng lộng lẫy và có thêm nhiều sắc màu hơn nhờ vào bốn người.
Trước đó, Ngọc Trang, Dương Khả và Tiêu Mị rời khỏi Kỷ Hằng Quốc, đi thẳng về hướng tây nam và không ngừng lại nghỉ ngơi một chút nào.
Vì tình hình ở xung quanh Kỷ Hằng Quốc khá phức tạp và biến động lớn, ba người chọn một nơi hẻo lánh không có bóng người để du ngoạn một phen, vơi đi nội tâm buồn phiền vì chuyện vừa xảy ra tại Kỷ Linh Thành.
Ba người loáng thoáng nghe tin về tờ truy nã có mặt của ba người cùng một tu sĩ gọi là Thất Thánh Đại Thiên Sứ thần bí, còn nghe về cái chết của nhiều người có địa vị cao, họ rất ngạc nhiên khi Kỷ Lưu Sa cũng đã lìa đời.
Ngọc Trang thì không muốn nhắc lại Kỷ Lưu Sa, một ngưởi sẵn sàng quay lưng với người bên cạnh bất cứ lúc nào, còn Dương Khả và Tiêu Mị thì cảm thấy vui vì người hại họ bị trừng phạt, dù sao Dương Khả, Tiêu Mị sinh ra từ một dòng tộc tu chân lâu đời tại một thế lực nhỏ yếu.
Hiểu rõ quy tắc sinh tồn, tàn nhẫn của thế giới đầy rẫy cội nguồn của tội lỗi này.
Gia tộc của họ dạy bảo họ một cách khắc khe và cho họ thấu hiểu rõ bản chất của thế giới, sinh tồn nhờ vào sức mạnh, sống sót nhờ vào mưu trí cùng ích kỷ.
Chỉ khi gặp Ngọc Trang, một người đặc biệt không giống với tu sĩ ở thế giới này, một người làm họ tin tưởng và cảm hóa nội tâm căng thẳng của họ, cho họ nhìn thấy nhiều điều tốt đẹp vẫn diễn ra hằng ngày, chỉ vì họ không nhìn thấy được mà thôi,
Giúp người, đánh đuổi hung thú, tiêu diệt Tà Đồ tàn nhẫn, cùng nhau đi khám phá những vùng đất mới lạ và gặp gỡ con người bản địa, gặp gỡ những phàm nhân sống vô tư và thỏa mãn với cuộc đời bình dị ấy, chân thành mà ấm áp.
Vì vậy, khi biết tin tức truy nã, ba người vẫn không có lo lắng gì, vẫn sống vui vẻ ở những nơi vắng bóng người, đi đến cảnh đẹp và thưởng thức chúng, cảnh sắc thiên nhiên luôn luôn hài hòa và tráng lệ như vậy.
Tránh ra khỏi bầu không khí âm u đầy rẫy con người luôn đề phòng lẫn nhau, cảnh thiên nhiên làm tâm hồn mọi người tốt đẹp hơn, và nhất là khi có sự tham gia của một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu vô cùng.
Hoa Linh ngồi trên vai Ngọc Trang, cô bé đang cầm lấy một viên trái cây màu đỏ nhạt, hiếu kỳ hỏi:
“Đây trái là gì vậy? Hoa Linh chưa từng nhìn thấy trái giống như thế bao giờ.”
Tiêu Mị nhẹ giọng trả lời: “Đây là trái táo đỏ, một loại trái cây thường thấy ở thế giới này.”
“Thì ra là vậy à?” Hoa Linh nghiêng đầu.
“Nhưng Hoa Linh chưa từng thấy trái này ở trong khu rừng, nhà của Hoa Linh.”
“Vì nơi đó không có cây táo đỏ.” Dương Khả nở nụ cười.
Hoa Linh gật đầu đồng ý với Dương Khả, sau đó Hoa Linh cắn một miếng táo nhỏ, và thốt lên một tiếng ngạc nhiên: “Ngọt quá, ngon quá, Hoa Linh muốn ăn nữa.”
“Đừng vội vàng, còn nhiều táo đỏ lắm, Hoa Linh ăn từ từ thôi.” Ngọc Trang khuyên nhủ vì thấy Hoa Linh ăn lấy ăn để, bụng nhỏ không hề to hơn dù Hoa Linh ăn cả một quả táo khá lớn so với cơ thể.
“Hoa Linh rất vui, các bạn có vui không?” Hoa Linh lên tiếng hỏi.
“Tất nhiên là vui rồi, được ở cạnh em thì bọn chị đã hạnh phúc.” Dương Khả và Tiêu Mị lập tức trả lời với âm thanh khác thường, hình bọn họ đang tiến gần sát với Hoa Linh thì phải, họ có âm mưu gì chăng?
Trong khi đó, Ngọc Trang đang bận bịu với đống củi đang cháy rực, mùi thơm cá nướng lan tỏa khắp không gian làm hai cái bụng đói meo vừa tiếp cận Hoa Linh kêu lên ùng ục.
Mặt liền đỏ!
“Món cá nướng xong rồi.” Ngọc Trang cười nói, tay cầm mấy xâu cá nướng đưa cho Dương Khả và Tiêu Mị.
“Cảm ơn tỷ tỷ.” Dương Khả, Tiêu Mị vui vẻ nói.
“Em có ăn không?” Ngọc Trang nhìn Hoa Linh rồi hỏi.
Hoa Linh lắc đầu lia lịa, âm thanh ngây thơ: “Bạn cá không xấu, tại sao các bạn lại giết hại các bạn cá chứ? Bạn Dương Khả và bạn Tiêu Mị là người xấu.”
Dương Khả, Tiêu Mị vừa đưa món cá nướng thơm lừng lên miệng ngọc, nghe lời nói của Hoa Linh, tay liền cứng đờ ra một chỗ.
“Thế còn Ngọc Trang tỷ tỷ thì sao?” Dương Khả không cam lòng hỏi, nhưng đáng tiếc, câu trả lời của Hoa Linh làm Dương Khả im lặng cam chịu, số phận bị ngó lơ.
“Bạn Ngọc Trang là người tốt.” Hoa Linh cam đoan.
“Nhưng Ngọc Trang tỷ tỷ vừa nướng các bạn cá mà.” Tiêu Mị phản bác.
“Bạn Ngọc Trang vẫn là người tốt.” Hoa Linh lập tức trả lời, còn đưa đầu cọ cọ vào cổ của Ngọc Trang làm Dương Khả và Tiêu Mị ghen tỵ không thôi.
“Các bạn cá không tốt đâu, bạn cá sẽ tấn công nếu em bước xuống nước hồ đó.” Ngọc Trang đính chính.
“Thật không?” Hoa Linh đưa mắt nhìn Ngọc Trang.
“Là thật, bạn cá kia không phải là bạn cá mà em quen biết đâu.” Ngọc Trang nghiêm túc nói.
“Vậy thì các bạn cá ở hồ này đều xấu xa cả.” Hoa Linh kết luận.
Dương Khả và Tiêu Mị thì im lặng, nhìn xem Ngọc Trang nói lời nói thì Hoa Linh nghe theo răm rắp, còn họ thốt ra một chữ cũng bị ăn quả bơ lạt cả.
“Tuy các bạn cá xấu xa, nhưng Hoa Linh không ăn các bạn ấy, Hoa Linh thích uống nước và thích cả ánh sáng Mặt Trời hơn.” Hoa Linh lên tiếng nói, cô bé còn uống cạn ly nước do Ngọc Trang đưa cho với khuôn mặt vui sướng.
Tất nhiên, nước trong ly đều là Sinh Mệnh Chi Thủy, một loại nước tinh khiết không có một chút chất bẩn nào, còn cung cấp nhiều chất dinh dưỡng tốt cho sức khỏe, tăng cường sinh mệnh.
Đến đêm khuya, bốn người lần lượt tiến vào túp lều vải để ngủ, và như thường lệ, Dương Khả, Tiêu Mị lại ghen tỵ một phen vì Hoa Linh ngủ gần với Ngọc Trang.
Giữa đêm, ánh sáng màu bạc tạo nên một bức tranh mỹ lệ phản chiếu dưới mặt hồ, phảng phất như có một người mặc đồ trắng, vải lụa nhẹ nhàng tung bay, thân thể tuyệt mỹ đang múa một khúc hòa lẫn vào tự nhiên, tạo nên một khung cảnh độc nhất vô nhị.
Ngọc Trang nhìn đứa trẻ dễ thương đang ngủ say nồng, cô rời khỏi túp lều vải và bước đi trên bờ Hồ Bạch Tiên, mặt hồ long lanh sáng rực, Mặt Trăng treo cao đang chiếm lấy vị trí trung tâm của toàn bộ thế giới rộng lớn.
Tiếng lá cây kêu xào xạc trên cành, ngọn cây đong đưa trước cơn gió mạnh thổi đến từ nơi xa xăm nào đó.
Hay tiếng kêu của động vật, côn trùng miệt mài trôi theo thời gian nhưng không hề vắng lặng. Nhiều năm trước kia, xa hơn cả khi hồ được đặt tên, loài côn trùng có đôi cánh dẹp màu bạc đã tồn tại, chúng đang thi nhau khoe vẻ đẹp của bản thân trên bờ hồ, đậu trên những cành cây cỏ dại có hoa đủ loại màu sắc.
Hình như, chúng đang tổ chức một lễ hội của riêng chúng, một lễ hội mà Ngọc Trang chỉ đứng nhìn từ xa mà không cần phải tham gia vào.
Lễ hội tuyệt vời của côn trùng, bản sắc, phong cảnh của Hồ Bạch Tiên càng cuốn hút hơn khi về đêm.
“Anh đang ở đó phải không?” Ngọc Trang nhìn ngắm cảnh vật thật lâu, cô bỗng nhiên lên tiếng hỏi về phía hư vô.
“Tôi là người bảo vệ và dẫn dắt cô trong quá trình trưởng thành đến một mức độ nào đó mà cô có thể tự quyết định được tất cả.” Tiếng bước chân vang lên, một bóng người đi ra khỏi bóng đêm, rơi vào tầm mắt của Ngọc Trang.
Người kia có gương mặt lười nhác nhưng lại là một người thanh niên đẹp trai đến mức tuyệt trần, mặc kệ ngày hay đêm, mí mắt của người thanh niên kia vẫn hơi rũ xuống và buồn ngủ.
“Vậy tại sao anh lại giết chết họ?” Ngọc Trang hỏi với giọng hơi tức giận.
Người kia cười nhẹ một tiếng rồi trả lời: “Tôi cần bảo đảm không có một mối nguy hại nào đến tính mạng của cô, vì thế, bọn họ phải biến mất.”
“Anh không cần phải làm như thế, bọn họ không gây hại cho tôi được đâu.” Ngọc Trang lắc đầu, không đồng ý với người kia.
“Biết đâu được, thế giới có nhiều nhất chính là sự bất ngờ và khó đoán.” Người kia bình đạm nói.
“Nhớ kỹ, cô là một người quan trọng đối với Thiên Sứ tộc, chỉ có cô mới giúp Thiên Sứ tộc xuất hiện ở giữa thế gian này.”
“Vì vậy, cô là người có địa vị quan trọng trong Thiên Sứ tộc, Thất Đại Thánh Thiên Sứ của thế hệ mới đã lên tiếng ủng hộ cô, chúng tôi đang gặp nhiều áp lực từ chính Thiên Sứ tộc.”
“Thôi, có nói nhiều thì cũng vô ích, hi vọng cô hiểu rõ nỗi khổ tâm của Thiên Sứ tộc, chúng tôi chờ đợi một người như cô rất lâu rồi, lâu đến mức tôi còn không biết rõ nữa.” Nói đến đây, giọng nói hơi buồn bã và thương tiếc cho số phận của Thiên Sứ tộc.
Chủng tộc từng được coi là mạnh mẽ vô biên, áp đảo bất kỳ chủng tộc nào, nhưng bây giờ Thiên Sứ tộc không tồn tại, ngay cả thần thoại cũng không có bóng dáng của họ.
Thời gian kia, vô tình xóa bỏ mọi vật, dù là Thiên Sứ tộc vẫn không ngoại lệ.
“Bởi vì Quang Minh Thánh Thể phải không?” Ngọc Trang lên tiếng hỏi.
Người kia chỉ gật đầu rồi im lặng, không muốn nói nhiều vì Ngọc Trang đang ở thời kỳ nhỏ yếu, cần thời gian trưởng thành, đáng lẽ Thiên Sứ tộc không chờ đợi được nữa, khi Ngọc Trang xuất hiện, vài người đã không kìm nén được nội tâm, muốn sử dụng biện pháp mạnh bạo, Thất Thánh Đại Thiên Sứ đã đứng ra ngăn cản bọn họ.
Làm mọi người tan rã trong bầu không khí xấu.
“Đó là lý do vì sao chỉ một mình tôi triệu hồi được Thiên Sứ tộc các anh.” Ngọc Trang nói ra.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK