Thanh Vũ thong thả bước vào quảng trường, đi theo bên cạnh hắn là mười chín người trở thành Tín Sứ sớm nhất, trong đó có Diêu Hạo, Nguyễn Thanh, Nguyễn Nam, Lê Tấn, Lê Anh, Diêu Nguyệt và Ngọc Trang.
Vì đây là một ngôi làng nhỏ, dân số không đông cho lắm, chỉ khoảng 1300 người, năm trăm người đang tập trung trên quảng trường ngay lúc này, còn nhiều người đang chạy tới, số lượng không ngừng tăng lên, khi họ thấy nhóm Thanh Vũ thì họ liền nhường ra một lối đi.
Phía trung tâm quảng trường là một đài cao, Thanh Vũ từ từ bước lên trên đó, người đi cùng Thanh Vũ thì đứng bên dưới một cách ngay ngắn và nghiêm túc, họ còn phát ra khí thế kinh người khiến cho người dân cảm thấy rung động.
Hầu hết người dân không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng mười chín người đi chung Thanh Vũ chẳng phải là người thường nữa rồi, họ cứ như trưởng làng – người mạnh nhất ở đây, lực áp bách rất mạnh.
Trưởng làng Lưu Úc quan sát Thanh Vũ rồi lại đưa mắt đánh giá mười chín người mà ông quen biết, họ là người dân lâu năm trong làng nhưng giờ đây họ cứ như tu sĩ, đặc biệt là Ngọc Trang tỏa ra áp lực lớn nhất khiến Lưu Úc giật mình, ông hiểu rõ ông chẳng thể nào chiến thắng Ngọc Trang nếu đôi bên chiến đấu một trận.
“Mọi người hãy im lặng.”
Diêu Hạo chỉnh chu một chút sau đó cậu ta cao giọng nói, người dân liền tập trung tinh thần, tiếng ồn ào biến mất.
“Hôm nay quả là một ngày tốt lành!”
“Có lẽ rất nhiều người không biết ta là ai nên ta xin tự giới thiệu, ta là Trần Thanh Vũ, người thay mặt Vị Thần Quang Minh hành tẩu thế gian, mang đến cho chúng sinh cuộc sống tốt lành, mọi người có thể gọi ta là Giáo Hoàng.”
Thanh Vũ thực hiện động tác chào hỏi trang nhã rồi cất giọng nói nhã nhặn trước sự chú ý của rất nhiều người.
“Hôm nay, ta tập hợp mọi người lại đây là để tuyên bố một chuyện quan trọng.”
“Đó là sự thành lập của Quang Minh Giáo Đình!”
Thanh Vũ vừa dứt lời thì hắn cùng mười chín người phát sáng, tạo ra những cột ánh sáng kỳ vĩ phóng thẳng lên bầu trời cao.
Người dân nhìn thấy cảnh tượng đó liền ngạc nhiên đến ngây người, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy chuyện siêu nhiên chỉ có trong mấy câu chuyện, vì thế họ tin rằng đây là sức mạnh của Thần Linh ban cho Giáo Hoàng và những người kia.
“Đây là sức mạnh của Vị Thần Quang Minh, nó sẽ giúp cho con người trở nên mạnh mẽ phi thường để chống lại nguy hiểm, bất kỳ người nào cũng có thể tu luyện nhờ vào một quyển sách gọi là Quang Minh Thánh Điển.”
Thanh Vũ điềm tĩnh nói, sau đó hắn cao giọng nói ra:
“Tín Đồ của Vị Thần Quang Minh ở đâu?!”
“Chúng tôi ở đây thưa Giáo Hoàng!”
Nghe lời kêu gọi của Giáo Hoàng, rất nhiều Tín Đồ bước lên phía trước ra khỏi đám đông, ánh mắt sáng rực khi nhìn vào Thanh Vũ.
“Đây chính là Quang Minh Thánh Điển và Giáo Điều của Quang Minh Giáo Đình, mọi người hãy tiến lên nhận lấy!”
Nghe được như vậy, các Tín Đồ lập tức tiến lên nhận lấy hai quyển sách từ tay của Ngọc Trang, Diêu Hạo, Diêu Nguyệt, tâm trạng vui sướng không lời nào tả hết.
Đám đông thấy cảnh đó liền ước ao, sức mạnh phi thường, sử dụng pháp thuật đánh đuổi hung thú, đó chính là những thứ mà ai cũng muốn đạt được. Thế là rất nhiều người nhắm mắt lại để cảm nhận Vị Thần Quang Minh, ít lâu sau, một số tia sáng giáng xuống từ bầu trời bao phủ một vài người vừa trở thành Tín Sứ.
Sau đó họ vui vẻ lên nhận quyển sách tu luyện, thần thái phơi phới, tổng cộng hơn hai trăm người vừa tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh, chức danh Tín Đồ.
Thanh Vũ mỉm cười nói ra:
“Thân là người đại diện cho Vị Thần Quang Minh hành tẩu thế gian, ta luôn luôn mở rộng vòng tay chào đón mọi người, bất kỳ người nào, chỉ cần tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh thì đều có thể nhận quyển sách tu luyện.”
“Những người không tín ngưỡng cũng không cần lo lắng, Quang Minh Giáo Đình vừa mới thành lập, còn thiếu thốn nhiều về mọi mặt, một ngày nào đó, tất cả mọi người đều có thể tu luyện trở thành tu sĩ phi thiên độn địa.”
“Ta có một phần quà nho nhỏ dành tặng cho toàn thể mọi người, xin hãy nhận lấy nó.”
Thanh Vũ vừa nói vừa phất tay, một vệt sáng nhỏ bắn ra từ hắn rồi biến thành một cái vạc nước lớn, còn có rất nhiều cái ly gỗ.
“Đây là thần tích ư?”
“Phất tay biến ra vật, Giáo Hoàng không lừa gạt chúng ta, ngài ấy chính là người đại diện của Quang Minh Chi Thần!”
Người dân náo động và kinh hô thành tiếng, duy chỉ một mình Lưu Úc ngưng trọng, hắn đoán rằng Thanh Vũ là một tu sĩ, lại sử dụng pháp bảo của tu sĩ là túi trữ vật để biến ra đồ vật, theo như hắn biết, người có tư cách dùng túi trữ vật chỉ có thể là nhân vật cấp cao như Thành Chủ của vương triều.
‘’Nước bên trong là Sinh Mệnh Chi Thủy, chỉ cần uống một ly là sẽ chữa khỏi bách bệnh và các vết thương ngầm.’’
Thanh Vũ từ tốn giới thiệu.
Một vài Tín Sứ hào hứng nói:
“Giáo Hoàng tặng quà Sinh Mệnh Chi Thủy, ai muốn uống thử đầu tiên không?”
‘’Tôi, tôi muốn uống thử!”
Một Tín Đồ liền giơ tay xung phong, trạng thái không tốt lắm, bước chân khập khiễng, lâu lâu còn ho vài tiếng, sau đó uống xong một ly nước trong lành, Tín Đồ này liền đứng thẳng người, còn chạy nhảy vài vòng, hoàn toàn khỏi bệnh.
Có một người dân nhận ra thân phận Tín Đồ liền hô lớn:
“Tôi là hàng xóm của người đó, hắn tên là Tiêu Viêm, sức khỏe yếu ớt, bị bệnh nặng từ mấy tháng trước mà chưa khỏi, không ngờ sau khi uống một ly nước lại khỏe mạnh như trâu, quả là một loại nước thần kỳ.”
‘’Rất kỳ diệu, tôi muốn uống một ly để cảm nhận.’’
‘’Được rồi, ai muốn uống hãy xếp hàng, mọi người đều có phần.’’ Tín Sứ thân thiện nói ra.
Những người ở trong quảng trường nhanh chóng xếp hàng, nước thần nha, ai mà không muốn uống một ngụm chứ?
Theo thời gian, mọi người uống một ly, cơ thể khỏe mạnh, ai nấy đều vui mừng ra mặt.
Lưu Úc nhìn thấy tình cảnh đó, hai mắt nóng bỏng, hắn tập luyện quá nhiều hồi còn tẻ, đến giờ vẫn đam mê tập luyện thể hình, vết thương ngầm cứ tích lũy dần cho đến tuổi tác này hắn đã cảm nhận được cơ thể suy yếu nghiêm trọng, sống không được mấy năm nữa, hôm qua nghe được có người phất tay kêu một cột sáng trị luôn cả độc tố kịch liệt, hắn quyết định tìm tòi thực hư.
Dù Lưu Úc rất muốn thử nhưng lý trí mách bảo hắn đây có thể là một cái bẫy, một chiêu trò nham hiểm của tu sĩ Thanh Vũ, hắn cao giọng nói ra:
‘’Mọi người đừng tin quá vội, nói không chừng nước đó có độc tố nguy hiểm.’’
Nghe được Lưu Úc nói như vậy, mọi người lập tức dừng lại động tác, vẻ mặt suy tư, không một thứ gì là miễn phí trên thế giới này, họ đã trải nghiệm quá nhiều, họ chưa nghĩ ngợi được bao lâu, một tiếng quát vọng ra từ quảng trường:
‘’Hồ ngôn loạn ngữ, ai cho phép ông khinh nhờn Vị Thần Quang Minh?”
Một cô gái trẻ tuổi bước ra, mái tóc dài màu trắng bạc, ánh mắt cao quý lãnh diễm, khí chất thần thánh trang nghiêm nhưng lại không kiêu ngạo, đó là trạng thái kích hoạt Quang Minh Thánh Thể của Ngọc Trang, cô đang cầm một thanh kiếm màu trắng chỉ thẳng vào Lưu Úc:
‘’Hừ! Các người đều bị lừa gạt bởi tên Giáo Hoàng lạ mặt, để ta xem bộ mặt chân chính của hắn là gì, tránh ra đi Ngọc Trang!”
Lưu Úc cũng không yếu thế, một luồng sức mạnh vô hình phát ra từ hắn khiến cho mọi người lùi lại mấy bước. Hắn xông về phía của Ngọc Trang, hắn là trưởng làng, chịu trách nhiệm bảo vệ người dân, hắn không cho phép một người lạ mặt như Thanh Vũ gây hại đến họ!
Giáo Hoàng? Vị Thần Quang Minh? Sinh Mệnh Chi Thủy? Những thứ thần kỳ xa vời như vậy không đáng tin chút nào!
Ngọc Trang không hề tránh né, cô trực tiếp chặn đường Lưu Úc.
Lưu Úc thấy một người quen như Ngọc Trang khăng khăng bảo vệ Giáo Hoàng, hắn càng đinh ninh Giáo Hoàng này là một người xấu, một kẻ mưu mô hiểm ác dùng thủ đoạn ác độc để khống chế Ngọc Trang.
“Hãy nhận lấy trừng phạt vì tội lỗi khinh nhờn Vị Thần Quang Minh đi!”
‘’Thánh Quang Trói Buộc.’’
Ngọc Trang bình tĩnh nói trong khi kết ấn quyết dùng pháp thuật, vài tia sáng trắng bắn tới bao phủ Lưu Úc, ngăn cản bước tiến của hắn.
Lưu Úc nổi giận gào thét, hắn muốn phá vỡ pháp thuật để tấn công Giáo Hoàng nhưng không thành công.
‘’Linh lực thật mạnh mẽ, mình không thể phá vỡ!‘’
Lưu Úc bị nhấc lên cao rồi quăng ra ngoài xa bởi pháp thuật của Ngọc Trang, hắn đâm sầm vào một dãy kiến trúc gần đó, khói bụi mù mịt, hắn còn phun ra một ngụm máu tươi vì vết thương mới vừa ảnh hưởng tới vết thương ngầm, trạng thái thê thảm không nỡ nhìn.
‘’Được rồi!’’
Lúc này, Thanh Vũ mở miệng nói, hắn đang cảm thấy ngạc nhiên vì giữa một ngôi làng người bình thường lại có một trưởng làng mạnh mẽ ngang tu sĩ Luyện Khí tầng ba, Lưu Úc là một trưởng làng không tồi.
‘’Nguyễn Thanh, chị hãy mang một ly Sinh Mệnh Chi Thủy đưa cho trưởng làng Lưu Úc.”
Nguyễn Thanh khẽ gật đầu rồi vội vàng lấy một ly nước rồi đưa cho Lưu Úc uống vào, cô quen biết Lưu Úc từ rất lâu, ông là một người có trách nhiệm và tận tâm, thường hay đánh đuổi hung thú bảo vệ người dân.
Lưu Úc trầm mặc uống ly nước, vết thương khép lại nhanh chóng, khoảng chừng mười giây sau, Lưu Úc có thể đứng lên đi lại bình thường như một người khỏe mạnh, ông còn nhận ra vết thương ngầm hành hạ ông bấy lâu nay cũng tan biến đi mất, sức mạnh của ông tăng lên đáng kể.
‘’Cảm ơn.’’ Lưu Úc khom người nói một cách thực tình, sau đó ông quay người rời khỏi để lại một bóng lưng cho người dân, ông không biết mục đích của Giáo Hoàng này là thiện hay ác nhưng ông biết rõ ông đã cố hết sức với cương vị một người trưởng làng, bây giờ nên để mọi chuyện tương lai cho số phận quyết định.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK