Nhìn thấy con mồi đáng ghét nhỏ bé không những có thể bay cao được mà còn có sức mạnh kỳ lạ, không tuân theo lẽ thường, con cóc càng đánh, nó càng cảm thấy tức giận, dây dưa với con mồi bé nhỏ quá lâu khiến cho lòng tin về sức mạnh của nó bị lung lay.
Lẽ nào nó không thể giết chết được con mồi còn chưa bằng một phần mười thân thể của nó?
Tuy nhiên, thật sự thì con mồi này có quá nhiều thứ kỳ lạ, từ khả năng bay lượn, cho đến kêu gọi các ngọn lửa to lớn để tấn công nó, rồi còn tổn thương đến nó nữa.
Ngửi được chổ vết thương đang tỏa ra mùi khét khó chịu, con cóc cảm thấy đau đớn và tức giận.
Đâm nát vòng tròn pháp thuật bằng cái lưỡi khiến con cóc bị sức nóng của vòng tròn ảnh hưởng đến, vì vậy, một phần lưỡi của nó đã bị đốt, tạo thành một vết bỏng nặng, thật may mắn cho nó, phần đầu lưỡi đã triệt tiêu nhiều sức mạnh của ngọn lửa, nếu không bây giờ cái lưỡi nó đã thành món lưỡi cóc nướng rồi.
Đôi mắt nguy hiểm của con cóc ánh lên cái nhìn hung tợn, cái lưỡi vừa trở về miệng của nó, không cần đợi vết thương dịu lại, con cóc lại phóng ra cái lưỡi một lần nữa, đâm thẳng về phía Thanh Vũ đang còn quan sát vòng tròn ma thuật.
Vù!
Âm thánh sắc bén làm cho Thanh Vũ phải chú ý đến kẻ địch, đó là một loài sinh vật đáng sợ, từ khả năng của năng lực tiến hóa có thể ảnh hưởng phạm vi cực lớn, cho đến cái lưỡi như một ngọn mâu sắc bén, Thanh Vũ phải chiến đấu với nó một cách cẩn thận, chỉ sơ xuất một giây thôi đủ để tính mạng của Thanh Vũ gặp nguy hiểm.
Đây là trận chiến sinh tử, Thanh Vũ không chỉ đặt cược tính mạng của hắn, mà còn bao gồm tất cả tính mạng của mọi người ở đây, những người đã tin tưởng Thanh Vũ.
“Ngũ Hành Thánh Thuật – Kim!” Thanh Vũ nói nhỏ, một lần nữa, linh lực trong cơ thể hắn lại bị dẫn dắt rời khỏi thân thể.
Chúng tràn ra ngoài rồi biến thành các ký hiệu huyền ảo màu vàng kim, ngoại trừ vẻ bề ngoài đẹp đẽ đủ để hút hồn bất cứ cô gái nào trên đời này, các ký hiệu huyền ảo kia còn tỏa ra cảm giác của kim loại, sắc bén, cứng cỏi, lạnh lẽo.
Vòng tròn pháp thuật hiện lên trên không trung, sau đó nó xoay tròn, năng lượng linh lực bị chuyển hóa thành các pháp thuật mạnh mẽ hệ kim.
Trước mặt Thanh Vũ, một cái vòng tròn năng lượng hiện lên, sau đó từ từ ngưng thực và biến thành một bức tường vàng chóe cứng rắn.
“Để xem cái lưỡi của ngươi cứng hay là pháp thuật của ta cứng!” Thanh Vũ nói trong khi nhìn về phía cái lưỡi đỏ hồng đang xé rách không khí để đâm đến hắn.
Keng!!!!!
Âm thanh chói tai vang lên, âm thanh này mạnh đến nổi đủ để làm một người bình thường bị điếc tạm thời, nhưng không đủ để gây hại gì đến Thanh Vũ, hắn đang được bảo vệ bởi bức tường pháp thuật, che chắn hắn khỏi bất cứ thứ gì muốn tổn hại đến hắn.
Thanh Vũ nhìn lại, cái lưỡi với đầu là một cục xương sắc nhọn đang đâm vào bức tường, thật kỳ lạ rằng, thứ cứng rắn như bức tường kim loại lại không hề bị đâm nát, mà bức tường bị cái lưỡi đâm sâu vào trong như, cứ như bức tường này được làm từ cao su vậy.
“Ngũ Hành Thánh Thuật – Kim có thể diễn hóa ra bất cứ thứ gì thuộc về Kim, tất nhiên nó cũng sẽ có đặc tính giống vậy, và đây chính là một trong những đặc tính của kim loại, sự co dãn.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói.
Con cóc trừng mắt một cái khi cái lưỡi đâm vào bức tường, bởi vì nó cảm nhận được sự tê dại đến điếng người truyền tới thần kinh nó từ đầu lưỡi, vì đầu lưỡi nó có cấu trúc như răng vậy, ngoài sự cứng rắn ở bên ngoài, bên trong còn có tủy, một số xúc cảm nữa.
Cảm giác tê dại này y hệt như con người bị đấm nát toàn bộ hàm răng vậy.
“Cô oa!” Con cóc rú lên một tiếng kêu thảm thiết, nó nhanh chóng rút đầu lưỡi về khoang miệng.
Con mồi này quá đáng ghét và độc ác, tại sao con mồi nhỏ bé lại có thể sử dụng những thứ kỳ lạ như vậy? Con cóc có trí khôn bằng loài linh trưởng cảm thấy hiếu kỳ, tựa như một nhà thám hiểm vừa tìm thấy một vùng đất mới lạ, không thể kháng cự lại sự ham muốn đang thôi thúc ở trong lòng được.
Bỗng nhiên, có những khí thể đang tràn ra từ lớp da sần sùi của con cóc, và thân thể của con cóc đang nhỏ gần, đến khi nó nhỏ hơn một phần so với ban nãy thì mới dừng lại.
Thanh Vũ khẽ nhíu mày, hành động kỳ lạ này của con cóc là có mục đích, bỏ qua sự to lớn để đổi lấy gì? Thanh Vũ quan sát con cóc, hắn muốn tìm ra điểm yếu của kẻ thù và tiêu diệt nó.
Bầu không khí đã thay đổi, con cóc tập trung vào Thanh Vũ, hắn có thể cảm nhận được cảm xúc ẩn sâu trong đôi mắt màu xanh của con cóc, đó là một cảm xúc đẩy dục vọng, muốn tìm hiểu cái lạ, tìm kiếm thông tin mà nó chưa biết.
Thanh Vũ biết được đây là một tin xấu, lúc này, con cóc đã bỏ qua phần ham muốn về ăn uống để cho phần hiếu kỳ về cái lạ lên ngôi, chứng tỏ nó sẽ dùng toàn bộ sức mạnh để bắt được Thanh Vũ.
“Ngươi giống như một người nguyên thủy đang muốn tìm hiểu thế giới hiện đại bằng vũ lực vậy.” Thanh Vũ nói khẽ.
“Nhưng thật đáng tiếc, đứng trước sức mạnh của khoa học, ngọn giáo bằng cây gỗ của người nguyên thủy chỉ là đồ chơi trẻ con mà thôi.”
Như nghe hiểu được Thanh Vũ đang nói gì, con cóc liền tấn công hắn.
Keng! Keng! Keng!
Thanh Vũ nghe được ba âm thanh chói tai vang lên gần như là cùng lúc, rồi sau đó, hắn mới biết được thứ gì vừa tạo ra âm thành đó.
Bức tường từ vòng mà thuật có ba vết lõm sâu vào, Thanh Vũ bắt đầu trở nên ngưng trọng hơn, bởi vì hắn hiểu được, con cóc đã tấn công ba lần trong chớp mắt, tốc độ của nó nhanh đến nổi Thanh Vũ không thể nào theo kịp, linh lực trong cơ thể của Thanh Vũ nhanh chóng bị rút đi, nếu không có Thánh Hoàn đang chuyển linh lực cho hắn, thì hắn đã không còn sức lực để chống lại ba đòn tấn công này rồi.
“Cô oa!” Lại một tiếng kêu pha lẫn sự đau đớn từ con cóc, bức tường kim loại kia quá cứng rắn, tấn công ba lần làm cho con cóc đau đến muốn khóc, vết thương đầu lưỡi vừa được hồi phục lại bị thương lại, lần này nặng hơn lần trước.
Nhìn thấy con mồi bé nhỏ bị tấn công đến lùi về sau, con cóc có vẻ rất đắc ý, lúc này, con mồi đang ngạc nhiên về sự bạo phát của nó.
Đúng vậy, đây là một kỹ năng của con cóc, nó học được trong lúc tiến hóa, tiêu hao một phần thân thể, đổi lấy sự hồi phục cấp tốc, năng lượng dư ra sẽ chuyển thành sức mạnh cho nó trong một khoảng thời gian nhất định.
Nhưng kỹ năng này tiêu hao rất lớn, hậu quả là con cóc cần phải bổ sung nhiều năng lượng ngay sau khi chiến đấu. Nó quyết định sử dụng kỹ năng này vì ở đằng kia có một đống con mồi đang chờ nó ăn, nó không sợ bị rút khô đến chết.
Lại một lần nữa, làn da của con cóc xuất hiện khí thể bay lên không trung, như hơi nước vậy, các vết thương của nó lành lại, cả thân thể nó lại được sức mạnh dư thừa từ kỹ năng bao trùm khiến nó hưng phấn đến muốn rống lên.
Con mồi bé nhỏ mang trong mình những thông tin kỳ lạ về thế giới, hãy run sợ trước sức mạnh này đi, ngươi sẽ sợ hãi khi đối mặt với sức mạnh của loài thú săn mồi, và hãy chết đi!
“Cô oa!” Con cóc kêu lên một tiếng. Lần này, nó chắc chắn phá hủy được bức tường chó chết đó và đâm xuyên con mồi bằng cái lưỡi đầy tự hào này, nó tin chắc là dự đoán của nó sẽ không sai, sau nhiều lần tấn công, nó đã kiểm tra được độ cứng của bức tường rồi, lúc này, sức mạnh của nó dư sức để làm điều đó.
Thanh Vũ nhìn thấy trên thân thể của cóc khổng lồ lại có một làn khí thể như hơi nước thoát ra, liền biết được nó đã sử dụng kỹ năng nào đó để khôi phục vết thương, Thanh Vũ biết được như thể bởi vì hắn đã nhìn thấy cái lưỡi của con cóc hoàn hảo, không bị tổn thương gì sau khi đâm vào bức tường cứng rắn, vết cháy biến mất.
Thế là Thanh Vũ suy đoán về năng lực khôi phục của con cóc, trong trận chiến, các đối thủ cần phải điều tra thông tin từ kẻ địch trong quá trình chiến đấu, tổng hợp các thông tin lại với nhau để tim ra năng lực thật sự của kẻ địch hay điểm yếu để dùng nó tấn công và giành chiến thắng.
Nói thật, Thanh Vũ đang trải qua trận chiến đúng nghĩa lần đầu tiên, có một cảm giác gì đó đang chi phối lấy toàn thân, kể cả bộ não của hắn, dục vọng chiến thắng kẻ địch để chứng minh sức mạnh của bản thân mà không nhờ vào thứ sức mạnh từ bên ngoài.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK