Mục lục
Quang Minh Thánh Thổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cảm ơn Giáo Hoàng đại nhân đã ban cho tôi một cơ duyên như vậy.” Hoàng Trác khom người trong khi nói với giọng chân thành.



“Cậu rất tốt, cả hai người cũng thế.” Thanh Vũ chậm rãi gật đầu, đón nhận lời cảm kích của Hoàng Trác, và cũng không quên khen ngợi hai người kia.



“Cố gắng lên, ta tin tưởng ba người sẽ là một đội mạnh mẽ ở trong tương lai.”



“Cảm ơn Giáo Hoàng đại nhân, chúng tôi sẽ không phụ lòng tin của ngài.” Ba người lắng nghe sau đó cúi đầu, âm thanh vui vẻ.



Mọi người đứng ở xung quanh nghe Thanh Vũ khen ngợi ba người thiếu niên trẻ tuổi, nét mặt toát ra sự hâm mộ, và khi nhìn tới Thanh Vũ thì cực kỳ nồng nhiệt.



Tuy nhiên, bị ngăn cản bởi sức mạnh, danh tiếng, thậm chí là khí thế của Thanh Vũ nên bọn họ không dám tới gần để bắt chuyện.



Thanh Vũ xoay người nhìn thác nước một lần nữa, sau đó hắn nói với ba người thiếu niên, tay thì vẫy nhẹ một cái: “Tạm biệt!”



Lời nói vừa dứt, Thanh Vũ liền biến thành một vệt sáng trắng bay lên bầu trời, nhắm thẳng về phía Không Vũ Vương Thành.



“Tạm biệt Giáo Hoàng đại nhân.” Mọi người, kể cả ba người thiếu niên cũng đưa tay chào Thanh Vũ, thể hiện tấm lòng tôn trọng của nó đối với người ban cho họ những điều kiện tốt nhất về tu luyện cũng như cả tương lai sau này.







Trên đường bay đến Vương Thành, Thanh Vũ truyền tin cho Lưu Úc để ông ta phái người của Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ đoàn đến gần thác nước để bảo vệ nghiêm ngặt, tránh người tham lam làm loạn ở đó.



Làm xong việc, Thanh Vũ mới yên tâm, ngoài cái thác nước cực kỳ tốt kia ra còn có một viên Thiên Phú Chi Tinh nữa.



Đáng lẽ ra Thiên Phú Chi Tinh thuộc về Hắc Ni Tộc Trưởng, bởi vì ông ta đại diện cho toàn thể Hắc Viên tộc ký kết Giấy Khế Ước với Giáo Đình.



Người quan trọng lập nên thành tựu cho Thanh Vũ, nhưng Thanh Vũ không vội tặng Hắc Ni làm gì, để sau này biến viên Thiên Phú Chi Tinh kia thành một phần thưởng đáp lại sự cố gắng của Hắc Ni thì có hiệu quả hay hơn nhiều.



Vừa thể hiện sự công bằng của Giáo Đình, vừa khích lệ tinh thần tiến tới của Hắc Ni và cả Hắc Viên tộc, huống chi một giọt máu của Thánh Viên cũng là một phần lớn lớn với Hắc Ni rồi.



Không cần đưa quá nhiều vật quý hiếm ở trong một lần như thế được dù vật kia vốn dĩ thuộc về Hắc Ni Tộc Trưởng.



Mấy ngày qua, Vương Lăng cật lực làm nhiệm vụ do Thanh Vũ giao, đó là tìm kiếm Tạo Tác Sư cấp ba trở lên, tương đồng với Tạo Tác Sư hai sao, tiêu chuẩn thường thấy của loại Tạo Tác Sư này đều là Kết Đan sơ kỳ trở lên, vì thế bọn họ mới có thể chế tạo ra nhiều thứ hay ho dành cho tu sĩ cùng cấp.



“Giáo Hoàng đại nhân, tôi đã tìm được một Tạo Tác Sư cấp ba, ông ấy vừa đến Vương Thành thì tôi liền bắt liên lạc, giờ đây ông ấy đang ở Vương Cung, mời Giáo Hoàng đi tới một chuyến.” Vương Tinh khẽ nói trong tin nhắn gửi cho Thanh Vũ.



“Người này làm việc đúng là rất nhanh, không có vẻ gì là sai lầm khi Không Yên chọn Vương Lăng làm Thừa Tướng cho Không Vũ quốc.” Thanh Vũ cười khẽ đóng tin nhắn lại rồi tiếp tục bay.



Tay áo dài phất phới, bầu không khí thì se lạnh mang theo mùi thơm đặc trưng của mùa xuân nhè nhẹ, hương thơm của hoa ngập tràn trong mỗi ngóc ngách của bầu trời, hoa của lúa, hoa của những loài cây cỏ dại mọc thành từng mảng lớn ở bên dưới.



Cơn gió mạnh luồn qua kẽ tóc Thanh Vũ rồi lao vút về phương xa, Thanh Vũ thản nhiên cảm nhận những thứ thuần túy nhất của thiên nhiên tạo hóa với một tâm trạng thả lỏng.



Rất nhanh, cảm giác kia kết thúc ngay khi Thanh Vũ nhìn thấy tòa thành khổng lồ ở đằng trước không xa lắm, Thanh Vũ giảm tốc độ và dùng linh lực bảo vệ bản thân, lợi dụng phản quang của tia sáng che lấp hắn trước ánh mắt của mọi người.



Giờ đây, chỉ tu sĩ Tam Dương sơ kỳ trở lên mới đủ tư cách nhìn lấy một bóng hình trong suốt của Thanh Vũ mà thôi, người bình thường thì bỏ ý định tìm kiếm Thanh Vũ là vừa.



Thanh Vũ tản bộ đi qua cổng thành, bỏ qua đám lính canh đang thu phí vào thành, và bọn họ cũng không có vẻ gì là phát hiện Thanh Vũ cả.



“Tham kiến Giáo Hoàng.” Vương Lăng hơi cúi đầu chào. Thanh Vũ tìm tới Vương Lăng ở ngay trong Vương Cung, không làm kinh động đến Không Yên cho phiền phức gì, để Không Yên tập trung cho công việc và thu xếp mọi chuyện để tham dự Trúc Cơ Cốc thì hay hơn.



“Ừ!” Thanh Vũ nhẹ nhàng gật đầu chào lại.



“Thưa ngài, người đại diện của Công Hội Tạo Tác Sư là Nguyễn Trần Thái Dung, cũng là một Tạo Tác Sư hai sao, kiêm luôn chức Hội Trưởng khi công hội quyết định thành lập phân bộ ở đây.” Vương Lăng cung kính nói ra.



“Nguyễn Trần Thái Dung? Một người phụ nữ?” Thanh Vũ kinh ngạc hỏi lại.



Theo lời kể về Tạo Tác Sư của Vương Lăng ở khi trước, thì Thanh Vũ tưởng chừng bọn họ đều là người thô lỗ đập đá xây thành, chặt gỗ đóng thuyền gì đó, ắt hẳn là cơ bắp thô cuồng mới đúng.



Nhưng nghe cái tên của một cô gái đạt tới Tạo Tác Sư hai sao làm Thanh Vũ rất ngạc nhiên.



“Đúng vậy, người đại diện đó là một người phụ nữ.” Vương Lăng gật đầu trả lời.



“Xin Giáo Hoàng đừng hiểu lầm Tạo Tác Sư, ở trong Tạo Tác Sư có nhiều chi nhánh và Nguyễn Trần Thái Dung giỏi giang ở lĩnh vực may mặc, sử dụng da thú, nguyên liệu từ hung thú như tơ tằm để chế tạo các pháp bảo mặc hằng ngày.”



“Tuy bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể tạo ra pháp bảo như thế nhưng không có chất lượng bằng một Tạo Tác Sư chân chính.”



“Một nghề nghiệp rất đa dạng đây.” Thanh Vũ cười nhẹ đánh giá.



“Hãy đưa ta đi gặp cô ấy.”



“Vâng, mời ngài theo tôi đi lối này.” Vương Lăng gật đầu rồi chỉ đường, Thanh Vũ bước theo sau Vương Lăng, đi vòng qua nhiều cung điện nguy nga vừa mới xây dựng thêm, có luôn cả Chính Điện mới bị Tiểu Hắc đập bỏ nữa.



Một quyền của Tiểu Hắc đập nát Chính Điện chứng minh Chính Điện quá yếu ớt, vì thế Không Yên củng cố thêm nhiều vật liệu cho Chính Điện mới, đủ để phòng thủ trước tu sĩ Tam Dương trung kỳ.



“Cô ấy đang ở trong phòng đó.” Vài phút sau, Vương Lăng dẫn Thanh Vũ đến trước một căn phòng xa hoa dành cho khách quý ở lại Vương Cung.



“Mời Giáo Hoàng.” Vương Lăng tỏ thái độ không làm phiền Thanh Vũ.



“Không cần, hãy vào trong cùng ta.” Thanh Vũ lắc đầu ra lệnh.



“Nhưng tôi nghĩ bản thân không tiện cho lắm khi xen vào cuộc trò chuyện của ngài.” Vương Lăng chần chờ nói.



“Vào đi, đây cũng là chuyện của Không Vũ quốc.” Thanh Vũ bình thản nói.



“Vâng.” Vương Lăng gật đầu, không nói nữa làm gì.



Vương Lăng đi trước gõ cửa, nhận được sự đồng ý của Nguyễn Trần Thái Dung thì Vương Lăng mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào trong, khung cảnh của căn phòng hiện ra trong tầm mắt của Thanh Vũ.



Căn phòng rộng lớn chia làm hai khu vực, một là phòng ngủ rất bảo mật, có trận pháp ngăn cách thần thức của tu sĩ Tam Dương sơ kỳ, với loại trận pháp cấp ba này, Không Yên đặc biệt mua nó từ Cửa Hàng, giá trị không cao lắm vì nó chỉ có nhiệm vụ ngăn cách thần thức mà thôi.



Còn khu vực còn lại có nhiều vật trang trí, các bức tranh khó hiểu tuy nhiên mang lại cảm giác đẹp một cách huyền diệu treo trên tường, bàn ghế làm từ loại gỗ tốt nhất và luôn giữ căn phòng có một nhiệt độ thoải mái, không quá nóng cũng không quá lạnh.



Có thêm một cái bàn tròn ở giữa căn phòng, và Thanh Vũ thấy một người phụ nữ có vẻ ngoài chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, mỗi một cử chỉ nâng chén trà hay yểu điệu uống nước trà cũng toát lên sự thành thục và phong độ của một người ở tầng lớp quý tộc thời cổ đại.



“Chào cô.” Vương Lăng cười chào hỏi. Ông giữ thể hiện cho một Không Vũ quốc cho nên không dám gọi Nguyễn Trần Thái Dung với cái tên đáng kính trọng như ngài, đại nhân gì đó vì sẽ hạ thấp Không Vũ quốc.



“Vương Lăng Thừa Tướng.” Nguyễn Trần Thái Dung hơi nghi ngờ nhìn qua Thanh Vũ ở sau lưng Vương Lăng, tuy nhiên cô lại gật đầu với Vương Lăng.



Vương Lăng cười nhẹ, lên tiếng nói: “Hôm nay mạn phép tới đây, quấy rầy cô vì có một người quan trọng muốn bàn bạc với cô và Công Hội Tạo Tác Sư.”



“Xin cho tôi được giới thiệu, đây là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.” Vương Lăng nhường ra một khoảng trống cho Thanh Vũ rồi bình tĩnh lên tiếng.



Nghe hai chữ Giáo Hoàng, một tên gọi quá vang dội ở Không Vũ quốc, ngay cả một Không Yên với tài trí nhìn xa cũng phải tỏa ra sự thán phục khi nhắc đến Giáo Hoàng.



Nguyễn Trần Thái Dung không dám lãnh đạm, cô ta đứng lên và chào Thanh Vũ với một lễ nghi, động tác mây trôi nước chảy, vô cùng lịch sự: “Xin chào Giáo Hoàng, tôi là Nguyễn Trần Thái Dung, một Tạo Tác Sư hai sao và cũng là người đại diện cho Công Hội Tạo Tác Sư ở Không Vũ quốc.”



Thấy Nguyễn Trần Thái Dung lại tỏ ra kính trọng với bản thân, Thanh Vũ hơi kinh ngạc một chút, không ngờ bản thân hắn lại được một Tạo Tác Sư hai sao vừa mới gặp tôn trọng đến thế này.



“Ta là Trần Thanh Vũ, rất hân hạnh được gặp mặt cô.” Thanh Vũ thản nhiên lên tiếng trong khi bước tới gần.



“Mời Giáo Hoàng và Thừa Tướng ngồi.” Nguyễn Trần Thái Dung gật đầu một cái rồi lên tiếng nói.



Vương Lăng nhanh nhẹn chuẩn bị ghế gỗ cho Thanh Vũ, tận tụy giống như một người hầu trung thành làm cho Nguyễn Trần Thái Dung kinh ngạc không thôi.



Phải biết Vương Lăng là Thừa Tướng, cho dù có nói chuyện với cô cũng giữ một thái độ xa cách và không hề thấp kém chút nào, nhưng lại cam tâm phục vụ cho Giáo Hoàng đến mức này.



“Theo tin tức truyền lại, người Giáo Hoàng không đơn giản chút nào.” Nguyễn Trần Thái Dung thầm nghĩ trong khi ba người cùng ngồi xuống.



Vương Lăng lại tiếp tục chuẩn bị nước trà, dùng linh lực chuyển hóa thành một ngọn lửa với nhiệt độ vừa phải, hâm nóng nước trà vừa nguội lạnh, sau đó mới tận tình rót nước trà cho Thanh Vũ, rồi cho Nguyễn Trần Thái Dung và cả chính ông ta.



“Hôm nay được gặp tận mắt Giáo Hoàng thần bí của Quang Minh Giáo Đình, danh tiếng không người sánh được, quả thật là một sự vinh hạnh của tôi.” Nguyễn Trần Thái Dung vừa cầm chén trà nâng lên cao vừa nói.



“Tôi mời Giáo Hoàng và Thừa Tướng.” Cô ta mỉm cười, sau đó uống cạn chén trà.



“Mời cô.” Thanh Vũ và Vương Lăng cũng làm giống vậy, sau lần thưởng thức trà đó, Thanh Vũ mới đánh giá Nguyễn Trần Thái Dung một cách khả quan nhất.



Tu sĩ ở cảnh giới Tam Dương trung kỳ, linh lực thì mạnh mẽ chứng tỏ cô ta cũng không phải loại người tầm thường, thái độ nho nhã lễ nghi, là một người được dạy dỗ nghiêm từ khi còn nhỏ, tuổi tác khoảng chừng hơn bốn mươi một chút, một thiên tài về tu luyện.



“Cũng đúng thôi, Vương Lăng từng nói Nguyễn Trần Thái Dung đến từ Công Hội Tạo Tác Sư, nơi đó có lượng tài nguyên dồi dào, thành tựu to lớn của Nguyễn Trần Thái Linh ở tuổi tác cỡ này là rất hợp lý.” Thanh Vũ nghĩ thầm ở trong lòng.



“Hôm nay, ta tới đây là có chuyện muốn hợp tác với Công Hội Tạo Tác Sư.” Rốt cuộc Thanh Vũ lên tiếng nói trong khi nhìn thẳng vào đôi mắt ngọc của Nguyễn Trần Thái Dung.



Vào khoảng khắc đó, toàn thân Nguyễn Trần Thái Dung bỗng nhiên lạnh lẽo thấu xương, ánh mắt không kiềm chế được sự rung động trước luồng uy áp mà Thanh Vũ vô tình để lộ, dường như người vừa lên tiếng không phải là một con người, mà là một thân ảnh lớn đến không cách nào nhìn rõ.



Linh lực trong cơ thể cô cũng trì trệ không thể hoạt động được nữa, tuy nhiên, cảm giác này đến nhanh thì đi cũng nhanh không kém, chừng một giây sau, Nguyễn Trần Thái Dung trở về bình thường, linh áp vừa xuất hiện giữa tan theo mây khói như chưa hề tồn tại.



“Người Giáo Hoàng ở trước mặt mình, cảnh giới ít nhất là Nguyên Anh Chân Quân!” Nguyễn Trần Thái Dung rung động đánh giá thực lực của Thanh Vũ ở trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK