“Ngươi đang sủa cái gì vậy? Các ngươi giết ta chỉ vì lũ rác rưởi đó à?” Ming nghe lời kết tội của Thanh Vũ, ông liền không giữ được bình tĩnh.
“Thật nực cười!” Ming lắc đầu nói, ông cảm thấy chuyện này quá hoang đường, vô lý đến độ Ming ghê tởm những con người trước mặt, bảo vệ kẻ yếu? Giết chết người xấu?
Đây là thời buổi nào rồi còn xuất hiện ý nghĩ ngây thơ đó chứ?
Ming, một người có tương lai tươi sáng chết vì giết lũ rác rưởi, bẩn thỉu kia? Lý nào lại như vậy?
Càng lúc, khuôn mặt Ming càng âm trầm đến đáng sợ nhìn người thanh niên từ từ bước lại gần ông.
“Cái gì tội nghiệt, cái gì xấu xa? Lũ các ngươi cứ ôm nó mà xuống địa ngục đi.” Ming gầm lên một tiếng, ngọn lửa bùng cháy phóng thẳng lên bầu trời cao, và nó tụ thành một cột lửa khổng lồ, mang theo toàn bộ năng lượng cuối cùng của Ming lao thẳng tới Thanh Vũ.
“Đáng tiếc, người như người thì không bao giờ hiểu được.” Thanh Vũ lắc đầu và nhẹ giọng nói ra, tận mắt nhìn thấy toàn bộ thảm cảnh ở dinh thự, Thanh Vũ mới đồng cảm với Rinka, Richard và Dieter, vào lúc lũ cướp tấn công vào Thập Linh Hỏa thành, Thanh Vú chưa đồng ý lắm với mệnh lệnh giết sạch chúng của họ, nhưng bây giờ thì Thanh Vũ thấu hiểu cả rồi.
Tên cướp, chúng là khối u nhọt của thế giới này, chúng như những ký sinh trùng luôn nấp trong bóng tối và ra tay tàn nhẫn với người không đề phòng, chúng cần phải bị thanh trừ.
“Lúc đầu, mình còn cảm thấy khó chịu khi giết người, nhưng rõ ràng là bọn chúng chẳng phải con người nữa rồi.” Thanh Vũ đứng trước cột lửa đâm xuống từ trên cao, hắn dùng linh lực truyền vào Thánh Thuẫn.
Thánh Thuẫn lập tức phát ra tia sáng chiếu rọi toàn bộ ngọn núi, nó liền trở thành vật hấp dẫn tất cả mọi người, và rồi Thánh Thuẫn dần dần biến trong luồng ánh sáng ấy, khi xuất hiện trở lại, nó biến thành một Kim Tự Tháp khổng lồ bao phủ Ming vào trong.
Ầm! Cột lửa va chậm vào Kim Tự Tháp và bạo tạc, âm thanh rung chuyển cả ngọn núi Vivian, Kim Tự Tháp chập chờn vài lần và bình thường trở lại, chẳng có dấu hiệu gì nó sẽ vỡ tung bởi cột lửa của Ming.
“Bọn mày sẽ chết không yên lành!” Ming căm giận nói, ánh mắt ông đỏ ngầu, chết vì lý do kia khiến ông tức giận và cảm thấy bản thân bị sỉ nhục.
“Nhân danh Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, ta Trần Thanh Vũ phán ngươi tội chết.” Thanh Vũ lạnh lùng nói, linh lực điên cuồng tràn vào Kim Tự Tháp.
Hàng trăm triệu ký hiệu huyền ảo mang theo cảm giác trầm trọng và trấn áp mọi vật, chúng liên kết với nhau tạo thành từng sợi xích hoàng kim rồi đâm thủng cơ thể Ming, làn da Ming từ từ biến thành màu hoàng kim, trông ông như một vật bất ổn màu vàng chuẩn bị nổ tung.
“Tao nguyền rủa bọn mày!” Ming gầm gừ, thanh âm ông vang dội không dứt.
“Chết đi.” Thanh Vũ nhẹ nhàng thốt ra.
Ầm!
Ming đột ngột nổ tung, tia sáng khiến mọi người phải che đi đôi mắt lại, toàn bộ bầu trời dường như bị biến thành màu hoàng kim rực rỡ, kẻ ác đã nhận lấy hình phạt thích đáng, một vé thông thẳng tới địa ngục vô tận như trong truyền thuyết của Hành Tinh Gaia.
Kim Tự Tháp mờ nhạt cho đến khi biến thành Thánh Thuẫn, Thanh Vũ thu nó vào trong cơ thể rồi lắc đầu, giết người, nó chưa bao giờ là cách tốt nhất dùng để giải quyết mọi chuyện cả, tuy nhiên Thanh Vũ đã sẵn sàng nhận lấy trách nhiệm của Giáo Hoàng, sẵn sàng nhận lấy mọi tội lỗi vì để bảo vệ Giáo Đình.
Nếu không có Thanh Vũ cùng Giáo Đình, thì Ming vẫn tiếp tục sống rất tốt và hàng ngàn người phải chịu độc thủ của Ming, chết trong tuyệt vọng tận cùng, chết trong đau khổ dai dẵng.
“Giáo Hoàng.” Mặc Hàn, Dieter đi đến gần Thanh Vũ.
“Ming đã bị ta giải quyết, mọi chuyện đã xong xuôi rồi, mọi người hãy xử lý tất cả việc còn lại đi.” Thanh Vũ nhìn xung quanh ngọn núi một lần, nó đã là một phế tích đầy máu.
“Vâng.” Mặc Hàn, Dieter gật đầu trả lời, nhất là Dieter liền ra lệnh cho các thành viên khác thu thập thi thể lũ cướp lại một chỗ rồi đốt, tất nhiên họ phải lấy mấy tinh thể tiến hóa trong người chúng rồi, đó là chiến lợi phẩm của Quân Đoàn Gaia.
“Giáo Hoàng, tôi ghi hình toàn bộ rồi, đây là thứ ngài cần.” Vincy cười nói với Thanh Vũ, cậu đưa ra một viên thủy tinh lấp lánh.
Thanh Vũ gật đầu nói trong khi nhận lấy: “Tốt lắm, ta cần nó để cho mọi người ở Thập Linh Hỏa thành biết mức độ tàn bạo của lũ cướp.”
“Ngài tính toán rất kỹ, sau khi có đoạn ghi hình này cảnh báo họ thì họ sẽ cảnh giác hơn nhiều khi ra ngoài.” Vincy gật đầu đồng ý nói.
“Chúng mừng ngài đã chiến thắng.” Gankil tiến tới gần rồi cung kính nói, sức mạnh của Ming làm ông trầm trồ ngạc nhiên, nhưng Thanh Vũ đã cho Gankil thấy cái gì gọi là chênh lệch, Ming trông như một con chuột nhắt trước Thanh Vũ, sau hôm nay, Gankil bắt đầu tôn trọng Thanh Vũ hơn cả về sức mạnh, lẫn tính cách chính trực.
Thanh Vũ cười nhạt với Gankil, xem ra bấy nhiêu đó đủ để Gankil không sinh ra dị tâm, Thanh Vũ bước tới trước mọi người, họ im lặng nhìn Thanh Vũ bằng ánh mắt kinh sợ và chờ mong, người này cứu họ khỏi lũ cướp, họ không biết họ phải làm gì để sinh sống, cả dinh thự bị hủy cả rồi.
“Xin được giới thiệu, ta là Trần Thanh Vũ, Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, chúng ta tới đây là để cứu mọi người và đưa mọi người trở về Thập Linh Hỏa thành, ở nơi đó, mọi người có thể bắt đầu một cuộc sống mới, tốt đẹp hơn, yên bình hơn.” Thanh Vũ chậm rãi nói ra.
“Đây, đây, nếu mọi người còn chưa hiểu thì hãy đọc tờ giấy này.” Vincy chớp mắt vài cái, cậu nhanh trí đưa ra vài chục tờ rơi giới thiệu về Thập Linh Hỏa thành, đám người liền hưng phấn cầm lấy và đọc, khi họ ngẩng đầu lên một lần nữa thì ánh mắt kia biến thành chờ mong và vui mừng.
“Cậu là Vincy phải không? Tôi đã nhìn thấy cậu một lần ở đây, tại sao cậu lại đi chung với Giáo Hoàng vậy?” Có người nhận ra khuôn mặt trẻ trung của Vincy và hiếu kỳ hỏi.
Vincy cười gãi đầu đang tính giải thích, nào ngờ Thanh Vũ đã lên tiếng trước cậu: “Vincy là người thông báo cho Giáo Đình về lũ cướp tại đây, nhờ vào cậu ấy mà ta mới diệt trừ được bọn cướp, vì vậy, cậu ấy chính là ân nhân của mọi người.”
“Cái gì? Vincy, cậu đã liên hệ với Giáo Hoàng để cứu chúng tôi sao?” Có người kích động cầm tay Vincy.
“Không có gì, không có gì, đó là việc tôi nên làm.” Vincy cười khan nói.
“Cậu là ân nhân của chúng tôi.”
“Vincy, chúng tôi cảm ơn cậu rất nhiều.” Từng người tiến lên thể hiện lòng biết ơn dành cho Vincy, còn Vincy thì đỏ mặt, lúng túng gật đầu chào hỏi.
“Mọi người hãy nghỉ ngơi một lát nhé, sau khi xong việc thì Quân Đoàn Gaia sẽ hộ tống mọi người lên đường.” Thanh Vũ từ tốn nói ra.
“Chúng tôi hiểu rồi, cảm ơn ngài Giáo Hoàng.”
“Nếu không có ngài thì chúng tôi phải sống trong khổ sở cho đến chết.”
“Ngài chính là thần tượng của tôi.”
Mọi người thả lỏng và trả lời, ngày tháng ác mộng kết thúc thật rồi, và giờ đây, nơi mà họ sắp sửa tới sinh sống, một nơi thần kỳ và an toàn, họ có thể học tập được pháp thuật để tự bảo vệ bản thân, niềm hi vọng vào ngày mai chưa bao giờ lớn đến thế.
Thanh Vũ thông bao cho mọi người xong, hắn nhớ về vài thông tin do Lilith cung cấp, tên cướp là người của một tổ chức sát thủ gọi là K.A.K, và ngọn núi này chính là nơi sản xuất ra loại súng lục từ trường có tên gọi Railgun PS3, nó nằm sâu trong lòng núi Vivian.
“Nếu đã tới đây thì mình cũng nên thu hoạch một vài thứ.” Thanh Vũ cười nhạt nói trong khi bay xuống lỗ hổng do Mặc Hàn, hắn và Dieter tạo ra, nó rất sâu, xuyên thủng ngọn núi vài chục mét cho đến khi chạm vào một con đường hầm dài, nó khá tối tăm.
Thanh Vũ bước đi chậm rãi trên con đường đó, xung quanh nơi này toàn là các đường ống kim loại kéo dài và dây điện thì chằng chịt, vụ nổ lớn gây ra bởi Ming làm cả ngọn núi mất điện.
“Là nơi này rồi, dây chuyền sản xuất vũ khí Railgun PS3.” Thanh Vũ dồn linh lực lên đôi mắt, hắn thấy rõ ràng có nhiều máy móc khổng lồ nằm im bên dưới một quảng trường lớn, và có một nhà kho cất chứa vũ khí ở gần.
“Mười Railgun PS3 trong một thùng, có khoảng một trăm thùng chứa.” Thanh Vũ nhanh chóng kiểm tra nhà kho, sau đó Thanh Vũ mới tiến lại gần các máy móc vĩ đại, kết tinh của nền khoa học kỹ thuật trên Hành Tinh Gaia.
“Quả là một nơi đồ sộ.” Thanh Vũ không khỏi than thở khi đi dạo xung quanh, tuy nhiên, toàn bộ các máy móc đều ngưng hoạt động cả rồi, chúng chỉ là đám phế liệu nếu không có điện năng hay các nhân viên điều khiển khác.
“Hệ Thống, ta phải làm cách nào để thu thập chúng vào trong Cửa Hàng vậy?” Thanh Vũ liên kết với Hệ Thống.
Hệ thống liền trả lời: “Chúc mừng ký chủ thu thập được vật phẩm mới.”
“Dây chuyền tự động sản xuất vũ khí Railgun PS3, giá mười triệu điểm tín ngưỡng, vật phẩm tặng kèm là giấy hướng dẫn sử dụng, điều kiện để vật phẩm đi vào hoạt động cần một trăm người điều khiển, nguồn điện lớn, và nguyên liệu. Nguyên liệu đã được bày bán trong cửa hàng, giá nguyên liệu để tạo ra một cây súng lục Railgun PS3 là hai ngàn điểm tín ngưỡng, một viên đạn có giá là hai mươi điểm tín ngưỡng.”
“Vật phẩm Railgun PS3 cùng với ba mươi viên đạn, sức tấn công nằm trong khoảng từ Nhị Dương sơ kỳ đến Tam Dương sơ kỳ, nó có giá trị là bốn ngàn điểm tín ngưỡng.”
Hệ Thống chỉ bán những loại vật phẩm thông dụng từ cấp hai trở xuống, còn những vật phẩm khác đều bị khóa lại và sẽ giải khóa khi Thanh Vũ thu thập.
Thanh Vũ thở dài một hơi và suy đoán là tất cả những vật phẩm mới trong tầm mắt của hắn đều sẽ tính là hắn thu thập thành công.
“Một viên đạn hai mươi điểm tín ngưỡng? Giá trị của chúng gần bằng với các loại pháp bảo của tu sĩ Nhị Dương kỳ, nhưng cũng phải thôi, bắn hết đạn là phải mua, tiền mua đạn còn nhiều hơn cả tiền mua vũ khí ấy chứ.” Thanh Vũ thỏa mãn trong lòng, cuối cùng mục đích thứ hai đã hoàn thành, Thanh Vũ bỏ lại cái quảng trường sau lưng rồi đi lên trên mặt đất.
Quảng trường khổng lồ yên tĩnh nằm im và có thể là rất lâu sau đó, có người tìm tới đây để đào bới nó.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK