Tiếng hỗn loạn truyền đến từ bên ngoài, Thành Chủ tên La Thù cùng Kim Văn Tuấn nhanh chóng rời khỏi đây.
Lúc hai người xuất hiện đã ở trên không trung của thành trì, chỉ thấy có những tờ giấy vàng từ trên trời rơi xuống như mưa, nó từ hư không xuất hiện cho nên hai người không biết là ai đã thả chúng xuống.
“Đây không phải là tàng bảo đồ sao?’’
Tiếng thét kinh ngạc vang lên ở khắp nơi.
Kim Văn Tuấn chụp lấy một tờ giấy, nhìn thấy trên nó là những đường vẽ ký hiệu ra có cả thời gian, đây không phải là tàng bảo đồ mà hắn vừa mới lấy từ trong tay của La Thù hay sao?
Ngay cả La Thù cũng ngạc nhiên về điều này, rất nhanh La Thù nhìn thấy khuôn mặt ầm trầm muốn ra nước của Kim Văn Tuấn, trong lòng cười thầm nhưng ngoài miệng lại nói:
‘’Thật là to gan, không biết tên khốn kiếp nào lại dám làm điều này, mau đi điều tra cho ta.’’
Tiếng quát của La Thù làm kinh động đám thị vệ, bọn họ lập tức để tờ tàng bảo đồ vừa lấy được vào túi rồi đi điều ra.
‘’Hừ!’’ La Thù thả ra thần thức thăm dò hư không, nhưng hắn chẳng phát hiện điều khả nghi gì.
Kim Văn Tuấn lạnh lùng nhìn xung quanh, rồi quay đầu trở về phủ thành chủ, La Thù thấy vậy cũng vội vàng đi theo.
Nguyệt Linh liếc nhìn hai tên vừa xuất hiện trên không trung, rồi không quan tâm, cô hiếu kỳ đánh giá tờ tàng bảo đồ này.
Phát hiện trong nó ẩn chứa một tia khí tức vừa mới biến mất, Nguyệt Linh liền biết có kẻ cố ý tung tin tức và địa điểm của tàng bảo đồ ra cho người ngoài.
Lâm Phong nhíu mày, không một ai lại muốn chia sẽ kho báu cả, tên này làm vậy tất nhiên có dụng ý, chắc hẳn hắn ta không có đủ sức mạnh để tranh đoạt, nhưng lại vô tình lấy được một tàng bảo đồ, cho nên mới làm ra kế sách như vậy, chuyện này có lẽ không xảy ra ở một nơi duy nhất.
Tàng bảo đồ rơi xuống gần năm phút rồi ngừng lại, bọn người nhận được tàng bảo đồ đều có suy nghĩ riêng, thân hình vội vả rời đi.
‘’Lâm Phong đại ca, chúng ta cũng nên tham gia tranh đoạt tàng bảo đồ, đây là một nơi náo nhiệt nha, nếu bỏ qua thì thật uổng phí.’’ Nguyệt Linh cười hì hì nói.
‘’Không được.’’ Tất nhiên Lâm Phong sẽ từ chối.
‘’Đi mà, chúng ta chỉ đứng xem, không tham gia tranh đoạt bảo vật với bọn họ thì sẽ không có nguy hiểm gì đâu.’’ Nguyệt Linh tiếp tục luyên thuyên trong khi Lâm Phong đang làm ngơ.
Nguyệt Linh biết rằng tên này rất cố chấp, lần này sẽ không ngoại lệ cho nàng đi tham gia náo nhiệt. Cho nên Nguyệt Linh quay qua gửi tin nhắn cho Thanh Vũ.
‘’Giáo Hoàng đại nhân, ta vừa phát hiện một cái tàng bảo đồ chứa nhiều báu vật quý hiếm mà Giáo Đình đang cần, mà tên Lâm Phong đầu đất lại không muốn đi thu lấy kho báu, cầu Giáo Hoàng đại nhân giúp đỡ.’’
Rất nhanh, Thanh Vũ gửi lại một tin tức: ‘’Được, việc này cũng có chút nguy hiểm, ta sẽ nói với Lâm Phong và gửi vài người tiếp viện đến cùng các ngươi đi tham gia, nếu có nguy hiểm đến tính mạng thì hãy rời khỏi ngay lập tức, đừng cậy mạnh.’’
Lâm Phong nhận được tin nhắn của Thanh Vũ, lập tức trừng mắt Nguyệt Linh nói: ‘’Nếu có chuyện không may xảy ra, thì ra mang ngươi rời khỏi nơi đó trước.’’
Lúc nãy, Lâm Phong đang suy nghĩ một chuyện, hắn cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc ở trên tàng bảo đồ, nhưng khí tức này rất mờ nhạt cho nên không thể biết chủ nhân của nó là ai. Bây giờ cũng không cần suy nghĩ, đi một chuyến là biết.
Nguyệt Linh đắc ý nói thầm: ‘’Muốn đấu với ta? Nằm mơ đi!’’
…
Quang Minh Thánh Điện như một con cự thú tỏa ra khí thế trấn áp một vùng trời, nó còn phát ra ánh hào quang ấm áp như đang muốn xoa dịu nỗi đau thương cho chúng sinh.
Quang Minh Thánh Điện được gần ngàn Tín Sứ chọn làm nơi dung thân cho mình, tạo cho nó một bầu không khí náo nhiệt và rộn rã, trên đường có trẻ con nô đùa, hai bên đường là những quầy hàng mà Tín Sứ tự mở ra để làm kế sinh nhai.
Nhiều sân vườn của người thích hoa cỏ trồng đầy những mầm non đang từ từ mọc lên, khung cảnh hết sức hài hòa, không bị ảnh hưởng bởi thế giới đầy khốc liệt của bên ngoài.
Nơi này có chín vị cường giả Kết Đan kỳ tọa trấn, làm cho mọi người cảm thấy an toàn.
Bỗng nhiên có tiếng kinh hô truyền ra:
‘’Người nhìn kìa, là ba vị cường giả Kết Đan kỳ.’’
‘’Bọn họ muốn đi đâu?’’
‘’Chuyện của đại nhân vật, thì chúng ta không nên hỏi tới.’’
Ba bóng người từ từ lăng không, hướng về một phương mà xuất phát, khí tức Kết Đan kỳ tỏa ra làm cho mọi người phải chú ý.
‘’Thật là đáng tiếc, nếu ta cũng được thì ra ngoài một chuyến thì hay biết mấy.’’
Trần Liễu ngồi trên một nóc nhà, nhìn thân ảnh đang dần biến mất của ba người kia, hắn không khỏi hâm mộ nói.
‘’Chuyến đi này không phải là dạo chơi, mà là thăm dò một cái tàng bảo đồ, cho nên mức độ nguy hiểm còn chưa biết, vì thế Giáo Hoàng gọi ba người có lịch duyệt nhiều nhất để tham gia là vì tăng mức độ an toàn.’’
Nghe được lời nói của Trần Liễu, có một âm thanh như đang giải thích cho hắn, âm thanh đó phát ra từ bên dưới của tòa nhà này, đó là một cô gái, khí tức mạnh mẽ không kém gì ba người vừa rời khỏi.
‘’Cái gì, ngươi đang nói ta không bằng ba ngươi họ phải không? Không Tinh, Băng Tu và Hư Minh ở trong vương quốc còn chưa có địa vị cao hơn ta, dựa vào cái gì?’’ Trần Liễu lập tức phản bác.
‘’Bởi vì họ lớn tuổi hơn ngươi.’’ Cô gái trả lời ngay lập tức.
Trần Liễu: ‘’…’’
Cô gái có mái tóc đen dài óng mượt, thân hình lã lướt, hai ngọn núi cao vút nổi bật, đôi môi đỏ mọng và con mắt hút hồn, phải nói là vũ mị đến tận xương.
Cô mặc một chiếc váy màu trắng dài cao quý, đôi chân ngọc ẩn hiện trong đó làm cho người khác không khỏi nhìn vài lần.
‘’Thật là buồn chán a, ta đi tìm tên Vinh Mộc luyện tay một chút, tạm biệt.’’ Trần Liễu ngáp một cái rồi thân hình hắn đã biến mất.
Triệu Thiên Ánh cười nhạt, thần thức lúc nào cũng bao phủ trong phạm vi phòng vệ của cô, bây giờ là thời điểm mà lực lượng của Giáo Đình yếu nhất, cô không thể lơ là.
…
Tốc độ toàn lực của Kết Đan kỳ làm cho ba người Không Tinh, Hư Minh và Băng Tu đến nơi ở của Lâm Phong và Nguyệt Linh chỉ trong thời gian hai ngày.
Bầu không khí của tòa thành trì này có chút không đúng, số lượng người đã giảm bớt một cách rõ rệt, mà mật độ xuất hiện của tu sĩ từ từ tăng lên khi hướng vào một nơi.
Đó là một khu rừng tên là Minh Hàng, mục tiêu của Lâm Phong cùng Nguyệt Linh!
Nhiều người đến rồi đi, làm cho Lâm Phong đã xác nhận được tin tức rằng, tất cả thành trì của vài vương quốc xung quanh đều có người rải tàng bảo đồ xuống, sự kiện này làm cho nhiều Thương Hội và thế lực tức giận, muốn truy bắt kẻ chủ mưu.
Nhưng bọn họ không điều tra được gì, kẻ chủ mưu không khác một cơn gió, nó cứ bay đi mà chẳng để lại một vết tích.
‘’Lâm Phong đạo hữu, suy nghĩ của ngươi về sự kiện này như thế nào?’’ Không Tinh nhìn xong một loạt thông tin rồi ngẩn đầu hỏi Lâm Phong đang cầm một chén trà nóng hổi trên tay.
Bọn họ đang ở trong một phòng của Tửu Lầu, đồ ăn đã được dọn sẵn trên bàn.
Lâm Phong đặt chén trà xuống bàn rồi nói: ‘’Ta không biết chắc chắn, chỉ suy đoán trong chuyện này chắc hẳn có ẩn tình, một là có một người tán tu muốn đục nước béo cò, mượn sức mạnh của nhiều người đối kháng các thế lực, hai là chuyện này chính là một cái bẫy muốn hố tất cả người tham gia vào nó.’’
Hư Minh gật đầu nói: ‘’Theo như suy đoán của ngươi, chúng ta nên ở ngoài quan sát diễn biến.’’
‘’Nơi tàng bảo đồ đánh dấu là một ngọn núi bình thường, có một cái cửa động vào trong, cửa động được bảo vệ bởi một cái trận pháp, khoảng năm ngày nữa là trận pháp sẽ dừng hoạt động, khi đó có thể để người khác vào thăm dò.’’
‘’Động này đã được tạo nên từ rất lâu, cho nên việc có người muốn dùng nó để nhằm vào chúng ta là điều không thể nào, lần này đáng để chúng ta thử một phen.’’
Băng Tu nói những điều mình suy nghĩ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK