Không Yên bị trấn áp không thể cử động dù là một đầu ngón tay đi chăng nữa, giờ thì ông mới biết bản thân đã rơi vào mưu kế của kẻ địch kể từ khi ông rời khỏi Không Yên Thành, một mưu kế được thiết lập dựa trên tính cách thương yêu quan tâm của ông dành cho đứa con trai là Không Huy.
Nếu như Không Yên cẩn thận suy nghĩ kỹ khi nhận được phù truyền âm cầu cứu của Không Huy thì ông đã có thể dẫn theo nhiều tu sĩ của Không Yên Thành để hỗ trợ, tình cảnh của ông cũng không bết bát như hiện giờ rồi.
“Không Yên Thành Chủ, ông còn chần chờ gì nữa?”
Ngọc Trang điềm đạm nói trong khi đưa quả tín ngưỡng lên trước miệng của Không Yên.
Không Yên suy nghĩ liên tục để tìm cách trốn thoát nhưng có vẻ như không hề có cách nào nữa ngoài làm theo ý của Ngọc Trang.
“Cùng lắm thì chết!” Không Yên nghĩ thầm một cách dứt khoát rồi nuốt quả tín ngưỡng vào trong bụng.
Quả tín ngưỡng hòa tan vào cơ thể của Không Yên, đầu óc của ông trống rỗng trong một thoáng chốc rồi trở lại bình thường, dường như tâm trí của ông có thêm một thứ gì đó khác lạ nhưng cũng rất thân thuộc, đó là sự tín ngưỡng của ông đối với Vị Thần Quang Minh.
Không Yên thuận miệng nói trong khi khom người trước Ngọc Trang: “Nguyện thánh quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!”
“Tín Đồ của Vị Thần Quang Minh, Không Yên xin kính chào Hồng Y Giáo Chủ.”
“Hoan nghênh gia nhập Quang Minh Giáo Đình, Tín Đồ Không Yên, hi vọng rằng ông sẽ trở thành một con người tốt.” Ngọc Trang khẽ nói.
Thanh Vũ đã thông báo cho mọi thành viên cao cấp của Quang Minh Giáo Đình về tác dụng của quả tín ngưỡng, hắn không muốn mọi người nghi nghi ngờ ngờ dẫn đến sự chia rẽ nội bộ của Giáo Đình.
Mọi người sẽ cảm thấy an tâm hơn, với lại Thanh Vũ đã quyết định chỉ dùng quả tín ngưỡng với những kẻ địch của Giáo Đình, biến bọn họ trở thành một phần của Giáo Đình.
Tất nhiên, Thanh Vũ sẽ không dùng quả tín ngưỡng cho những kẻ ác độc tàn bạo không thể cứu chữa, cách duy nhất để giải thoát cho chúng là lấy mạng của chúng nhanh nhất có thể, tránh cho chúng gây hại đến người vô tội.
Giáo điển của Quang Minh Giáo Đình không thể định hình trong một khoảng thời gian ngắn, giáo điển là minh chứng cho sự hình thành của Giáo Đình thông qua từng giai đoạn của thời gian, phát triển qua từng thời kỳ, giáo điển, giáo lý sẽ thay đổi để phù hợp với Giáo Đình cũng như hoàn cảnh thế giới xung quanh Giáo Đình.
Vương Lăng đứng ở đằng xa, quan sát diễn biến mọi chuyện từ đầu đến cuối, khi nhìn thấy quả tín ngưỡng xuất hiện thì khóe mắt của Vương Lăng hơi co giật, Vương Lăng nhận ra quả tín ngưỡng bởi vì bản thân cũng từng ăn một quả rồi, từ đó trở về sau, Vương Lăng trở thành một người có tín ngưỡng trung thành tận tâm đối với Vị Thần Quang Minh.
Vương Lăng cười cười nghĩ thầm trong bụng: “Thành Chủ cao cao tại thượng thì sao chứ? Rồi cuối cùng không phải cũng trở thành một người giống mình hay sao?”
“Từ nay trở về sau mình nên đổi cách xưng hô là Tín Đồ Không Yên vậy.”
Vương Lăng có suy nghĩ hơi nhỏ mọn vì ngày nào ông cũng phải xem sắc mặt của Không Yên hay Không Huy để sống, một cuộc sống của tôi tớ không dễ dàng chút nào, lúc này nội tâm của Vương Lăng đã được vui tươi hơi đôi chút.
Dù sao Không Yên không chỉ là một Thành Chủ, ông ấy còn là thân vương của Không Vũ Vương Triều, một người có địa vị cao như thế giờ đặt ngang hàng là một Tín Đồ của Quang Minh Giáo Đình thì có hơi kích thích nhẹ một chút.
Nhưng Không Yên không cho làm một Tín Đồ của Giáo Đình là việc mất mặt, mất hết tôn nghiêm của mình, ngược lại ông cảm thấy Quang Minh Giáo Đình rất thần kỳ, vượt qua khỏi tầm hiểu biết của Không Yên về thế giới muôn màu của tu sĩ.
“Không Yên, Giáo Hoàng có một nhiệm vụ cho ông.” Ngọc Trang nói khẽ.
Không Yên nghe vậy liền cảm thấy vui vẻ, Giáo Hoàng là người đứng đầu Quang Minh Giáo Đình, người đại diện cho Vị Thần Quang Minh hành tẩu giữa thế gian, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ của Giáo Hoàng giao cho thì chắc chắn Không Yên sẽ nhận được phần thưởng không tệ chút nào, tăng tiến cảnh giới chỉ là chuyện nhỏ.
“Xin mời Giáo Chủ nói cho tôi biết nhiệm vụ của tôi là gì, tôi sẽ dốc hết lòng để hoàn thành.”
“Nhiệm vụ của ông là xây dựng một Thánh Đường làm tổng bộ của Quang Minh Giáo Đình tại Không Yên Thành để tuyên truyền tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh cho những người dân bình thường, giúp Giáo Đình mở rộng tín ngưỡng.”
Không Yên không cảm thấy ngoài ý muốn, mỗi một Vị Thần đều cần Tín Đồ tín ngưỡng thành kính, ông gật đầu đáp:
“Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao trong thời gian ngắn nhất có thể, mong Giáo Chủ hãy gửi lời lại cho ngài Giáo Hoàng giúp tôi.”
Ngọc Trang nhẹ nhàng gật đầu nói: “Yên tâm đi, khi hoàn thành nhiệm vụ thì ông sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng, ông cũng có thể dắt những người đang làm việc cho ông phụ giúp thực hiện nhiệm vụ, họ cũng nhận được phần thưởng là điểm cống hiến.”
Không Yên vui vẻ hẳn lên, điểm cống hiến là đơn vị tiền tệ dùng để đổi các vật phẩm trong Cửa Hàng, bên trong đó không thiếu nhất là các vật phẩm thần kỳ đủ để Không Yên thèm khát.
“Cảm ơn ngài Giáo Hoàng, cảm ơn Giáo Chủ!”
Không Yên thành tâm nói, nhưng tình trạng chật vật, quần áo rách rưới của ông lúc bấy giờ khiến ông trông hơi buồn cười, không đẹp mắt chút nào.
“Không Yên, ông hãy quay về đi, đừng làm quá khóa trương tránh để các thế lực xung quanh chú ý, Quang Minh Giáo Đình không muốn gây thêm xung đột, nhưng nếu xung đột tự tìm đến thì Giáo Đình cũng không sợ.”
“Vâng, Không Yên cẩn tuân lời Giáo Chủ.” Không Yên khom người.
Sau đó Không Yên mang Không Huy trở về Không Yên Thành, Không Huy vẫn còn đang hôn mê nên không biết người cha ruột của mình đã cải tin tín ngưỡng ba trăm sáu mươi độ.
Vương Lăng tránh né ánh mắt của Không Yên vì ông biết Không Yên chắc chắn đã ghi nhớ “công lao” của Vương Lăng trong kế hoạch của Giáo Đình, nào ngờ đâu Không Yên không những mang Không Huy đi, ông còn dùng linh lực mời Vương Lăng cùng nhau về thành.
“AAA, Thành Chủ đại nhân, tôi biết sai rồi!” Đâu đó có tiếng la thất thanh của Vương Lăng.
“Giáo Chủ, xin hãy cứu tôi!”
“Á!” Vương Lăng bị Không Yên khóa cả miệng, không thể kêu cứu được nữa.
“Xin ngài Giáo Chủ yên tâm, Vương Lăng là một trong những công thần của Không Yên Thành, tôi sẽ đối xử với ông ta cho thật tốt.” Không Yên cảm khái truyền âm cho Ngọc Trang.
Ngọc Trang nghe Không Yên giải thích, cô cảm thấy rất có lý, dù gì Vương Lăng là người bảo vệ cho Không Huy, làm việc cho Không Yên rất nhiều năm, tình cảm sâu đậm, Không Yên chắc hẳn không làm hại Vương Lăng làm gì.
Vương Lăng chảy nước mắt vì thấy Ngọc Trang không ngăn cản Không Yên, ông biết rằng bản thân đã hết hi vọng, tấm lòng đau nhói: “Xong, mình đã đắc tội Thành Chủ, cuộc sống về sau của mình coi như bỏ!”
Không Yên bay rất nhanh, chỉ trong vài giây đã biến thành một điểm đen ở cuối đường chân trời, Ngọc Trang cũng khởi hành quay về ngôi làng nơi Quang Minh Giáo Đình chọn làm tổng bộ chính thức.
Lâm Phong thở dài một hơi vì mọi chuyện đã kết thúc, cậu nhìn sang Lưu Úc:
“Chúng ta cũng trở về thôi.”
Lưu Úc gật đầu đồng ý, vẻ mặt của ông tỏ ra tiếc nuối, ánh mắt khá thất vọng cùng một sự hâm mộ dành cho Ngọc Trang.
Lâm Phong nhận ra tâm trạng của Lưu Úc tuột dốc, sự việc ngày hôm nay khiến Lưu Úc buồn bã, cậu ta tiến lên an ủi:
“Đừng buồn như vậy chứ Đội Trưởng, chúng ta chỉ vừa luyện tập sử dụng chiến trận trong thời gian rất ngắn, không thể phát huy hết toàn bộ sức mạnh thật sự của chiến trận, nếu chúng ta cố gắng thì việc đánh bại Không Yên không phải là chuyện khó khăn đâu.”
“Nói đi cũng phải nói lại, Không Yên là tu sĩ tu luyện nhiều năm trời, chúng ta có thể đánh một trận ra trò với ông ta cũng là một thành tựu đáng để tự hào.” Lâm Phong cười khẽ.
Lưu Úc thở dài trút bỏ hết phiền muộn đang quấy nhiễu trong lòng, Giáo Đình phát triển rất nhanh, người tài giỏi cứ xuất hiện liên tục và tỏa sáng, Lúc Úc thân là Trưởng Làng, cũng là Đội Trưởng của Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn, áp lực đang đè nặng lên vai của ông rất lớn, ông không muốn bản thân vượt mất cơ hội vươn lên hay tụt hậu khỏi chuyến hành trình của Giáo Đình trong tương lai.
“Cường giả là những người có một trái tim kiên cường cùng với ý chí vươn lên không sợ hãi thử thách, cho dù có thất bại thì cũng không sao cả, hãy đương đầu với nó một lần nữa, ít nhất thì chúng ta cũng đã từng cố gắng hết sức mình, chúng ta sẽ không cảm thấy hối hận vì lựa chọn của ngày hôm nay.” Lâm Phong nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Lâm Phong là một người giỏi ăn nói, tính cách hoạt bát, nhưng sau khi lấy lại được ký ức về thân phận của cậu thì cậu trở nên trầm ổn, trưởng thành hơn nhiều, cậu đã có lựa chọn cho riêng mình, cậu sẽ chiến đấu đến cùng vì điều đó.
Lời nói của Lâm Phong như một liều thuốc bổ về tinh thần cho những thành viên trong đội, ai nấy đều nở nụ cười vì suy nghĩ thông suốt, chỉ có bản thân tự cường mới có thể thay đổi hiện tại, không cần phải suy nghĩ tiêu cực quá nhiều.
“Một trái tim kiên cường sao?”
Lưu Úc lẩm bẩm rồi nở nụ cười khó hiểu, ông cũng là một người kiên cường, nếu không thì một người bình thường như ông làm sao có sức mạnh thể chất ngang bằng cả tu sĩ cảnh giới Luyện Khí tầng thứ bốn cơ chứ?
Lưu Úc đã luyện tập cơ thể một cách kiên trì, bền bỉ, không biết mệt mỏi, dù cho cơ thể bị rất nhiều vết thương ngầm không thể chữa khỏi nhưng Lưu Úc vẫn tiến lên phía trước để đạt được sức mạnh như ngày hôm nay, thứ ông không thiếu nhất là một trái tim kiên cường!
…
Ngọc Trang trở về Thánh Đường ở ngôi làng nhỏ, cô nhìn thấy Thanh Vũ đang tập trung tu luyện nâng cao cảnh giới, xung quanh vị trí ngồi của Thanh Vũ có rất nhiều bụi phấn, chúng là tàn dư của Linh Thạch hạ phẩm bị hấp thụ bởi Thanh Vũ.
“Giáo Hoàng, anh đang chờ mọi người sao?” Ngọc Trang cười hỏi.
Thanh Vũ đang ngồi ở khu vườn bên ngoài Thánh Đường như thể đang chờ đợi người nào đó trở về vậy.
Thanh Vũ mở mắt, hắn cười trả lời: “Đúng vậy, đây là hành động có tính nguy hiểm đầu tiên của Giáo Đình, một Giáo Hoàng như anh phải luôn theo dõi mọi người.”
Ngọc Trang điềm đạm nói: “Vậy thì, thưa ngài Giáo Hoàng, nhiệm vụ đã hoàn thành rất thuận lợi, Không Yên đã trở thành một phần của Giáo Đình, bây giờ chúng ta chỉ cần chờ đợi Không Yên thực hiện giúp chúng ta bước tiếp theo của kế hoạch, mở rộng phạm vi ảnh hưởng của Giáo Đình.”
Thanh Vũ biết Không Yên trở thành một phần của Giáo Đình vì bảng thông tin cá nhân của Không Yên đã được lưu trữ trong hồ sơ của Hệ Thống.
“Ngọc Trang, làm rất tốt!” Thanh Vũ cười nói.
Ngọc Trang nói khẽ: “Em xin phép trở về nghỉ ngơi, nếu như có chuyện gì cần em giúp đỡ thì anh cứ việc nói.”
Ngọc Trang rời khỏi Thánh Đường, Thanh Vũ đưa mắt nhìn vào bầu trời đêm, ngôi làng yên tĩnh, âm thanh côn trùng kêu vang nhẹ nhàng, hàng triệu vì sao đang tỏa sáng trên bầu trời, ánh sáng phủ xuống mặt đất tạo nên những tấm rèm màu bạc tuyệt đẹp.
Nhưng ít ai biết rằng, bên dưới sự yên bình này là những sự kiện khủng bố đẫm máu đang diễn ra.
Thanh Vũ lẩm bẩm: “Tà Đồ!”
Tin tức về Tà Đồ gửi về bởi Ảnh Vệ, các việc ác chúng gây ra cực kỳ khó tin, điều này khiến Thanh Vũ cảm thấy tức giận, bọn chúng còn đáng sợ, khát máu hơn cả quỷ dữ, hơn cả ác ma ở dưới địa ngục.
Thanh Vũ muốn làm điều gì đó để xử lý đám Tà Đồ vô nhân tính vì hắn là một người của thế kỷ hai mươi mốt, thế nhưng Giáo Đình không đủ sức mạnh, ngay cả chính Thanh Vũ cũng cảm thấy bọn Tà Đồ đáng sợ, nếu như chúng chọn Giáo Đình làm mục tiêu thì Giáo Đình sẽ bị hủy diệt trong nháy mắt.
Ngay cả sự xuất hiện bất ngờ của Hắc Lão Quỷ thôi cũng trở thành một ám ảnh đang vấn vương trong tâm trí của Thanh Vũ chứ đừng nói là đám Tà Đồ hùng mạnh, tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ cũng chỉ là vật hiến tế của bọn chúng, không hơn không kém.
“Sức mạnh, chỉ có sức mạnh mới có thể bảo vệ người thân, bạn bè, và những người vô tội!” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra, hắn tiếp tục chìm đắm vào cảm giác tu luyện.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK