Lưu Úc đang đứng nghiêm trước một trăm người, bên cạnh ông là hai đội phó Diêu Hạo và Diêu Nguyệt.
Lúc Úc dõng dạc nói ra: “Nhiệm vụ của mọi người khi trở thành một Thánh Kỵ Sĩ là bảo vệ Quang Minh Giáo Đình, bảo vệ người dân, mọi người chính là mũi thương mạnh mẽ nhất của Giáo Đình để tiêu diệt kẻ địch!”
“Sớm thôi mọi người sẽ phải đối mặt với nhiều nguy hiểm đến từ thế giới bên ngoài kia, nhưng đừng bao giờ lùi bước, hãy chiến đấu dũng cảm, chúng ta sẽ sẵn sàng hi sinh cả mạng sống để bảo vệ nơi này, bảo vệ quê hương của chúng ta!”
“Vì thế, mọi người hãy cố gắng tập luyện để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn nữa nếu không muốn phơi thây ngoài chiến trường ác liệt, ghi nhớ rằng, sức mạnh chính thứ giúp mọi người đánh đuổi kẻ địch!”
Tiếng nói trầm nghiêm túc của Lưu Úc chậm rãi vang lên giữa toàn trường, một trăm người nghe xong liền siết chặt bàn tay, họ cùng nhau hô to:
‘’Vâng thưa đội trưởng!’’
Lưu Úc cười gật đầu, sau đó ông ta nói tiếp:
“Hiện giờ, Giáo Đình đang ở thời kỳ mới phát triển, đây là lúc khó khăn nhất, cho nên Giáo Đình không thể cung cấp đủ trang bị cho mọi người, nhưng ngài Giáo Hoàng đã từng nói với ta rằng, trong tương lai không xa, mọi người sẽ nhận được những bộ trang bị tốt nhất!”
Lưu Úc đột ngột đổi giọng thành nghiêm khắc: “Nhưng một bộ trang bị tốt ở trong tay một đứa trẻ yếu đuối thì chẳng khác gì một đống phế phẩm không có giá trị, chẳng khác gì một trò cười và một sự phí phạm lớn lao, mọi người muốn trở thành một đứa trẻ yếu đuối hay một chiến binh quả cảm?”
“Nói cho ta biết câu trả lời từ tận đáy lòng của mọi người!” Lưu Úc quát lớn, âm thanh này tạo ra một sự ảnh hưởng mạnh lên tinh thần của một trăm người vừa gia nhập đội, mỗi người trong họ, ai mà không có ước ao chứ?
Một trăm người đồng thanh đáp: “Chúng tôi muốn trở thành chiến binh mạnh nhất!”
Lưu Úc nhàn nhạt nói ra: “Đúng vậy, đó là câu trả lời đúng đắn nhất! Nếu như không có tinh thần cầu tiến thì đừng đứng ở đây!”
“Còn bây giờ, ta sẽ là người chỉ dẫn cho mọi người cách để trở thành một chiến binh thực thụ!”
“Bài tập đầu tiên, hãy chạy bộ 20km, người nào về đích sau cùng sẽ không được ăn cơm!”
“Bắt đầu đi!” Lưu Ưu thản nhiên nói ra.
Một trăm người vừa nghe mệnh lệnh đầu tiên của đội trưởng thì cảm giác phấn khởi khi được trúng tuyển vào đội liền biến mất hoàn toàn, họ chấn chỉnh tinh thần rồi lên đường chạy bộ theo lộ trình đã được chỉ dẫn trước, còn nữa mỗi một người phải mang theo một cái đai lưng sắt nặng 100 kg.
Thánh Kỵ Sĩ chuyên tập luyện nâng cao sức mạnh thể chất, họ phải vượt qua các bài tập nặng nề, trong quá trình khổ cực đó họ sẽ rèn luyện ra một cơ thể rắn chắc, bền bỉ và một tinh thần thép.
Lúc này, Lưu Úc quay người nhìn Diêu Hạo và Diêu Nguyệt, ông ta nói khẽ:
“Chúng ta cũng bắt đầu tập luyện thôi, với tư cách một người từng trải qua và người từng tham quan nhiều vùng đất xa xôi, tôi nghĩ rằng tương lai của Giáo Đình rất khó đoán và sẽ rất mạnh mẽ, chúng ta là những thành viên đầu tiên của Giáo Đình, chúng ta cần theo kịp bước tiến đó, nếu không chúng ta cũng sẽ bị đào thải, tôi không muốn như vậy, đây là cơ hội quý giá để tôi vươn cao hơn nữa, tôi buộc phải nắm lấy nó và không bao giờ buông ra!”
Diêu Hạo, Diêu Nguyệt nghe xong lời nói thể hiện quyết tâm sắt đá của Lưu Úc thì hai người cảm thấy rung động, không ngờ rằng một người lớn tuổi đầy kinh nghiệm như ông ta cũng đang nỗ lực hết mình, vậy thì hai người trẻ tuổi giống như họ làm sao có thể lười biếng được chứ?
“Cảm ơn lời nhắc nhở của đội trưởng, chúng tôi sẽ bắt kịp ông.” Diêu Hạo vừa nói vừa siết chặt đôi bàn tay thành nắm đấm, dường như có một ngọn lửa đang cháy bên trong đôi mắt cậu ta.
“Em cũng sẽ cố gắng trở nên mạnh hơn nữa để có thể giúp đỡ anh Thanh Vũ!” Diêu Nguyệt nói ra với vẻ mặt kiên cường.
“Hãy vượt qua người đội trưởng này!”
Lưu Úc bất chợt cười lớn, tiếng cười vang dội, sau đó ông ta nhấc chân chạy theo đoàn người chạy trước, cả hai người Diêu Hạo, Diêu Nguyệt cũng nhanh chân đuổi theo.
Khó khăn, gian khổ, chướng ngại vật sẽ trở thành sức mạnh của Thánh Kỵ Sĩ, các chiến binh mạnh mẽ chiến đấu với tinh thần dũng cảm chống lại kẻ địch.
Một ngày tập luyện của Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn chỉ mới bắt đầu!
…
Ngọc Trang xây dựng Quang Minh Thánh Pháp Sư Đoàn, số lượng thành viên ban đầu cũng là một trăm người, nhiệm vụ chủ yếu của họ là tập trung tu luyện linh lực, học tập sử dụng pháp thuật, ngoài ra họ còn có trách nhiệm quản lý ngôi làng, xử lý các chuyện lớn nhỏ, hỗ trợ cho người dân.
Hôm nay, Ngọc Trang tìm tới gặp Nguyễn Thanh.
“Chị Nguyễn Thanh, số lượng Tụ Linh Đan của hôm nay lại tăng lên nữa à?”
Nguyễn Thanh nhẹ nhàng cười nói trong khi đưa cho Ngọc Trang một hộp ngọc chứa đan dược:
“Các học đồ kia dù là người mới nhưng nhờ vào sự chăm chỉ và một chút tài năng nên tay nghề luyện đan cũng tăng lên nhiều.”
Ngọc Trang đưa tay nhận lấy hộp ngọc rồi mở ra để kiểm tra, có rất nhiều Tụ Linh Đan ở trong đó, một loại vật tư tu luyện tốt. Mỗi một ngày trôi qua, Nguyễn Thanh đưa cho Ngọc Trang và Lưu Úc một số lượng Tụ Linh Đan nhất định để hai người họ tu luyện và phân phát cho những thành viên khác.
Ngọc Trang khẽ nói: “Tạp chất ít hơn hôm ngay, trình độ của họ tăng lên đáng kể đấy.”
Nguyễn Thanh nhẹ giọng nói: “Đừng khen nhiều, nếu không lại sinh tật, luyện đan là một nghề nghiệp khó khăn, người luyện đan phải trải qua nhiều năm tháng tích lũy kiến thức và kinh nghiệm, bây giờ họ chỉ là học đồ non nớt, những người mới đặt các bước chân đầu tiên lên con đường luyện đan này thôi.”
…
Thấm thoát mười ngày qua nhanh đi, mỗi ngày Thanh Vũ nhận được hơn 5.000 điểm tín ngưỡng, hắn chi ra 30% trong số đó để phát triển Giáo Đình nên hắn còn lại khoảng chừng 4.000. Tổng điểm tín ngưỡng trong mười ngày giúp hắn mua được hai viên Trúc Cơ Đan trong Cửa Hàng.
Thanh Vũ cầm lấy một viên đan dược màu vàng óng ánh lên rồi quan sát một lúc, sau đó hắn chuẩn bị tinh thần để nâng cao cấp độ của linh lực.
Cấp độ linh lực nói chính xác là mật độ linh lực, mật độ linh lực càng cao thì cấp độ càng lớn và ngược lại.
Bước đầu tiên là áp súc linh lực, Thanh Vũ tập trung cao độ điều khiển vầng Mặt Trời đại diện cho tổng lượng linh lực của hắn trong cơ thể rồi dần dần tạo ra áp lực xung quanh khiến Mặt Trời đó bắt đầu thu nhỏ lại làm gia tăng mật độ linh lực.
Chỉ vừa thu nhỏ một chút thôi thì toàn thân Thanh Vũ đau đớn, cứ như bị một bàn tay vô hình bóp lấy rồi từ từ nghiền nát vậy, cảm giác này cực kỳ khủng khiếp, toàn bộ tế bào trong cơ thể hắn đang gào thét vì đau nhức, nhưng hắn đã không phải người bình thường, hắn tu luyện Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ, cơ thể mạnh mẽ hơn rất nhiều cho nên hắn có thể chịu đựng được.
Vầng Mặt Trời tỏa sáng bị áp súc xuống còn phân nửa bán kính ban đầu, mật độ linh lực càng lúc càng tăng lên, Thanh Vũ đổ mồ hôi ướt hết cả người, hắn đang cố giữ tỉnh táo để hoàn thành quá trình nâng cấp linh lực quý giá này.
Sau một lúc lâu, Thanh Vũ cảm nhận được rằng vầng Mặt Trời đã bị áp súc đến mức cao nhất, không thể tiếp tục nhỏ hơn nữa nếu không thì nó sẽ nổ tung khiến Thanh Vũ cũng mất mạng sống, thế là Thanh Vũ quyết định bỏ viên Trúc Cơ Đan vào miệng rồi nuốt xuống, dược lực của nó bùng nổ trong cơ thể Thanh Vũ, mang cho Thanh Vũ một lượng năng lượng linh khí khổng lồ, nhân khoảnh khắc này, Thanh Vũ bỏ đi áp lực đang bao vây lấy Mặt Trời, năng lượng linh khí liền đổ xuống chảy vào Mặt Trời giúp Mặt Trời quay về kích cỡ như cũ, vậy là hắn đã thành công.
Lúc trước, Thanh Vũ cho rằng việc áp súc linh lực giống vậy có thể thực hiện lặp đi lặp lại nhiều lần để tăng cấp độ linh lực, tuy nhiên sau khi làm xong một lần thì Thanh Vũ mới hiểu ra, cực hạn của việc áp súc là ba lần, nếu như vượt qua cực hạn thì linh lực của hắn sẽ khổng ổn định rồi nổ tung như quả bom.
Thanh Vũ thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, bỗng nhiên hắn quay đầu nhìn thẳng về phía bên ngoài, hắn nhìn thấy rõ có hai người đang di chuyển với tốc độ cao phóng tới hắn, họ phát ra linh áp bằng tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ 12.
Thanh Vũ lập lức nhận định hai người này chắc chắn có ý đồ xấu và mục tiêu của họ chính là Thanh Vũ.
Một người trong đó nhìn thấy đã tới phạm vi tấn công, thế là hắn ta bùng nổ linh lực tạo thành một bàn tay mờ ảo như khói đánh thẳng vào chỗ của Thanh Vũ.
Ầm!
Bàn tay linh lực đập xuống tạo ra một tiếng động lớn nhưng nó không đánh trúng Thanh Vũ vì một người đã chặn đứng nó, người đó là Lâm Phong, cậu ta chặn nó chỉ với một bàn tay nhẹ nhàng, Lâm Phong gật đầu với Thanh Vũ rồi nhìn hai người kia một cách hờ hững.
‘’Các ngươi là ai?’’ Lâm Phong cao giọng hỏi.
Hai người mặc đồ đen từ đầu đến chân, linh lực kỳ dị giúp họ trở nên mờ ảo như khói chỉ để lộ ra một đôi mắt lạnh lùng, hai người nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, một người trả lời một cách không cảm xúc:
“Bọn ta là người lấy mạng các ngươi!”
“Vậy thì ta xem các ngươi có đủ khả năng đó không!” Lâm Phong từ tốn nói ra. Trong thời gian ngắn ngủi vừa qua, Lâm Phong âm thầm đánh giá thực lực của đối phương, hai người cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng thứ 12, lượng linh lực hùng hồn chứng minh họ đã tu luyện trong cảnh giới đó rất lâu rồi.
Lâm Phong không những không sợ hãi mà cậu còn cảm thấy vui vẻ, ý chí chiến đấu bùng cháy, từ khi trở thành Thánh Kỵ Sĩ cho đến bây giờ, cậu ta còn chưa có cơ hội kiểm tra sức mạnh của bản thân, vì thế làm sao cậu ta có thể bỏ qua cơ hội ngay lúc này chứ?
“Thằng nhóc con, ngươi cũng rất dũng cảm đấy, giờ thì đi chết đi!” Một người mặc áo đen cười lạnh.
Hai người áo đen phối hợp ăn ý, một người phóng thẳng về phía Lâm Phong, hắn không sợ hãi vì Lâm Phong chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ 11, lại còn trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm chiến đấu nên hắn tự tin rằng có thể giải quyết Lâm Phong dễ dàng.
Điều quan trọng nhất trong lần tấn công ám sát đêm nay là giết chết Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, người thanh niên trẻ tuổi ở đằng kia, bọn họ phải làm thật nhanh nếu không viện binh của Giáo Hoàng đến đây thì họ khó thoát khỏi cái chết.
Người áo đen tập trung linh lực vào nắm đấm rồi vung mạnh vào Lâm Phong, một cách tấn công thường thấy của người tu luyện. Lâm Phong không tránh không né, cậu ta tự tin đỡ lấy cú đấm mạnh mẽ bằng một cú đấm khác, hai cú đấm va chạm trực tiếp vào nhau.
Ầm!
Một âm thanh lớn vang lên, không khí bị đánh vạt ra xung quanh, một người bay ngược ra đằng sau, người đó là người mặc áo đen, còn Lâm Phong vẫn đứng thẳng người, cậu ta cười nhạt rồi tiếp tục tấn công, thừa thắng xông lên đánh bại kẻ địch, linh lực của cậu biến đổi thành một cơn lốc xoáy nhỏ trong lòng bàn tay, sau đó cậu ta vứt mạnh nó vào một hướng khác, một người mặc áo đen đang ở đó, hắn ta thừa dịp này định tiếp cận ám sát Thanh Vũ.
‘’Nhận lấy này, Phong Bạo.’’ Lâm Phong hét lớn.
Người mặc áo đen cảm thấy nguy hiểm, hắn ta vội vàng lùi lại đằng sau để tránh, cơn lốc xoáy nhỏ bay xẹt qua người của hắn rồi đánh mạnh vào một bức tường gần đó khiến bức tường sụp đổ.
Người mặc áo đen liền nhìn vào Lâm Phong, ánh mắt lạnh lẽo:
“Xem ra chúng ta cần phải tiêu diệt tên nhóc con nguy hiểm này trước.”
‘’Hừ!” Người mặc áo đen bị đánh bay đầu tiên hậm hừ một tiếng trong lúc đứng dậy, rõ ràng hắn cảm thấy phẫn nộ vì bị áp đảo bởi một tu sĩ trẻ tuổi.
Hắn ta cùng với đồng đội lập tức chọn mục tiêu là Lâm Phong, hai người cùng nhau vây quanh một người.
Lâm Phong không lo lắng, cậu ta ngoắt ngoắt một ngón tay khiêu khích:
‘’Các ngươi cùng đến đây nào.”
Hai người mặc áo đen xông lên tấn công với tâm trạng tức giận, họ cường hóa nắm đấm hay chân để tấn công nên mỗi một đòn đều rất nguy hiểm, Lâm Phong thong thả đón đỡ và phản đòn, tả xung hữu đột, cậu ta không những chặn hết công kích của đối phương mà còn đánh cho một người văng ra ngoài.
Người còn lại biết được tình hình không ổn, hắn ta hét lên: ‘’Giải quyết thằng nhóc này nhanh!”
“Được!” Người bị đánh bay đứng lên rồi lau vết máu trên miệng, hắn dùng ánh mắt cay độc nhìn Lâm Phong.
Sau đó hai người thay đổi cách thức tấn công, một làn khói màu đen tạo ra bởi linh lực của họ bay nhẹ ra ngoài rồi tạo ra một khu vực khói đen đậm đặc, Lâm Phong bị mất hết tầm nhìn, cậu ta chỉ còn cách tin vào cảm giác của chính mình.
Đột nhiên, một bàn tay vỗ xuyên qua khói đen định vỗ mạnh lên người Lâm Phong. Cậu nhận thấy nguy hiểm nên né sang một bên, không ngờ rằng một cú đấm lại lao đến về phía cậu bằng tốc độ kinh hồn, cậu ta không thể nào phản ứng kịp nên bị đánh trúng, Lâm Phong bay ngược ra một đoạn đường dài rồi đứng lên, vết thương chẳng nghiêm trọng lắm vì cơ thể Lâm Phong rất rắn chắc.
Hai người mặc áo đen vừa đắc ý chưa bao lâu thì nhìn thấy Lâm Phong đứng lên, một đòn đó không hề hấn gì với cậu ta, điều này khiến hai người khó tin.
Lâm Phong hời hợt nói ra: “Không chơi đùa với các ngươi nữa, kết thúc ở đây thôi!”
Ánh mắt của Lâm Phong biến thành sắc bén, hai con ngươi màu đen chuyển sang màu xanh lục chứng tỏ thể chất Sức Mạnh Của Gió đang được kích hoạt, Lâm Phong trải nghiệm cảm giác tuyệt vời, cả người cậu tràn đầy sức mạnh, không khí xung quanh dần dà dày đặc rồi kế đến chúng tạo thành những cơn lốc xoáy nhỏ bảo vệ cậu.
‘’Phong Quyển Thiên Hạ.’’
Lâm Phong hét lên một tiếng, cậu ta đấm ra một quyền, lốc xoáy nhỏ quanh đó liền biến thành cuồng phong ngập trời lao vù vù vào hai người áo đen, cơn cuồng phong này rất nguy hiểm, có rất nhiều lưỡi dao gió sẵn sàng chém hai người họ ra thành nhiều mảnh vụn.
“AA!’ Hai người áo đen thúc giục linh lực tạo ra màn sáng năng lượng phòng thủ nhưng vô ích, cuồng phong ập đến rồi nuốt chửng họ, chỉ còn có thể nghe loáng thoáng vài tiếng hét thảm thiết vọng ra từ đó.
Sương mù nhanh chóng tan đi, Lâm Phong giải trừ trạng thái Sức Mạnh Của Gió, cậu ta thờ hồng hộc vì mệt mỏi, mồ hôi chạy xuống dọc theo gương mặt, cậu ta cười khổ: “Cơ thể của mình không theo kịp thể chất Sức Mạnh Của Gió.”
“Đây là điểm yếu của mình, thể chất rút cạn gần như toàn bộ thể lực, nếu như kẻ địch tấn công ở thời điểm này thì mình sẽ không thể nào gì khác ngoài việc bị chém giết.”
Cuồng phong bên kia cũng tản đi, Lâm Phong nhìn thấy hai người đang nằm trên mặt đất, quần áo bị xé rách, máu tươi chảy dài ra từ vết thương cắt chém dữ tợn.
Lâm Phong đi tới gần rồi lấy hai binh thủy tinh từ trong túi trữ vật và đổ vào miệng của hai người họ, vết thương chậm rãi khép lại, cậu tiếp tục phong ấn sức mạnh của hai người và trói họ bằng một sợi dây thừng.
Cuộc ám sát của hai người lạ mặt thất bại thảm hại, một đêm sóng gió kết thúc như thế.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK