Mục lục
Quang Minh Thánh Thổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Vũ không nhìn Võ Gia Hiệp nhiều nữa vì mùi thơm thanh ngọt của bát đậu hũ đường thành công hấp dẫn hắn, món ăn này không phải là một loại thức ăn của tu sĩ, người tu luyện và cũng không đem lại cho Thanh Vũ một chút ích lợi gì, tuy vậy, nó mang trên mình những ký ức về thời còn bé của Thanh Vũ.



“Oa! Mềm mềm lại còn ngọt nữa, Hoa Linh rất thích đậu hũ đường!!” Hoa Linh đang cầm một cái muỗng nhỏ bằng kích cỡ của em ấy rồi tự nhiên múc đậu hũ đường, khuôn mặt đỏ hồng lên khi nếm thử nó.



“Hoa Linh nói đúng đó, mặc dù hương vị khác đôi chút so với món đậu hũ đường tôi ăn khi còn ở quê nhà nhưng thật sự món ăn này rất tuyệt vời.” Tiêu Mị nhẹ nhàng gật đầu rồi khen ngợi.



“Tôi từng nấu một nồi đậu hũ đường cho lũ trẻ ở Cô Nhi Viện, một ký ức tốt đẹp mà tôi không thể nào quên được.” Ngọc Trang thì mỉm cười nói, giọng nói như thể đang nhớ lại thời điểm đó, lũ trẻ quây quần bên nồi đậu hũ đường rồi ăn ngấu nghiến, vẻ mặt vui sướng và hạnh phúc.



“Bà bà, cho tôi thêm một bát nữa.” Dương Khả thì trực tiếp nói lớn, mọi người nghe thế thì kinh ngạc nhìn lại, thấy bát đậu hũ đường của Dương Khả đã không cánh mà bay mất, cô gái này ăn rất nhanh đấy.



“Bạn Dương Khả xấu quá, Hoa Linh cũng muốn ăn thêm.” Kế đến là Hoa Linh, cô bé nói trong khi phồng má.



“Mời các vị.” Trần Loan luôn nở nụ cười thân thiện nhìn mọi người và chuẩn bị thêm một vài bát đậu hũ đường để phục vụ.



Còn Trần Nghiên Trúc luôn chú ý vào Hoa Linh, một cô gái nhỏ bé rất đặc biệt, nhất là những biểu hiện dễ thương của Hoa Linh thành công lấy được trái tim của Trần Nghiên Trúc.



“Ai cũng đều có ký ức liên quan đến món này nhỉ?” Thanh Vũ cười nhẹ rồi lên tiếng.



“Một món ăn gắn liền với tuổi thơ.” Không Yên cảm khái nói.



Những người còn lại cũng đồng ý bằng cách gật đầu nhẹ.



“Giáo Hoàng, tôi là người duy nhất không có tuổi thơ sao?” Hắc Tinh gãi đầu nói với khuôn mặt nhăn nhó.



Mọi người lắng nghe Hắc Tinh nói vậy thì liền bật cười khúc khích, Hắc Tinh thuộc chủng tộc Hắc Viên, sinh sống ở trong rừng sâu, nào lại được ăn các món ăn của con người khi còn nhỏ chứ?



Để tiện cho việc giao tiếp, Thanh Vũ đề nghị Hắc Tinh biến thành hình dạng của con người, và Hắc Tinh vui vẻ đồng ý, nhưng nhìn chung về tổng thể thì trên người Hắc Tinh còn nhiều lông lắm, trông khá kỳ lạ và buồn cười.



Dương Khả, Tiêu Mị, Hoa Linh đều biết được Hắc Tinh có thân phận gì, lúc đó bọn họ còn đứng xem Hắc Tinh “biến hình” nữa mà.



“Giờ thì cậu vừa mới tạo nên tuổi thơ rồi đó.” Thanh Vũ cười khẽ trêu chọc.



“Vậy là tôi cũng có tuổi thơ rồi.” Hắc Tinh ngây người ra lẩm bẩm.



“Đúng vậy, đúng vậy, anh vừa tạo ra một tuổi thơ tuyệt đẹp dưới cơn mưa nặng hạt.” Dương Khả gật đầu nói.



“Thật tốt quá rồi!” Hắc Tinh vui vẻ nói và tiếp tục ăn đậu hũ đường, mắt thấy ở trên bàn của Hắc Tinh có hơn năm, sáu bát rồi, độ ngon lạ lùng của món ăn làm Hắc Tinh mê mẩn.



“Bạn muốn ăn không?” Hoa Linh thấy kỳ lạ vì có một đôi mắt vẫn luôn nhìn mình, thế là Hoa Linh ngẩng đầu nhỏ lên hỏi Trần Nghiên Trúc đang rụt rè đứng gần bà nội Trần Loan.



“Không cần đâu, mình vừa mới ăn xong rồi.” Trần Nghiên Trúc trả lời, âm thanh trong trẻo ngây thơ.



“Bạn đừng ngại, Hoa Linh còn nhiều đậu hũ đường lắm, tới đây ăn cùng Hoa Linh đi.” Hoa Linh cảm thấy thân thiết với Trần Nghiên Trúc vì cô bé là một đứa trẻ hồn nhiên, không có suy nghĩ phức tạp, thâm trầm, loại người Hoa Linh cực kỳ thích gần gũi, thế nên Hoa Linh bay đến gần Trần Nghiên Trúc rồi kéo tay cô bé.



Chẳng mấy chốc sau, hai người liền trở thành bạn thân và cười đùa vui vẻ, mọi người cũng nói chuyện phiếm trong lúc ăn món ăn dân dã. Mọi người cũng hỏi thăm về tình hình dân sinh của ngôi làng và nói chuyện với bà lão Trần Loan nữa.



Khi nói chuyện với người cao tuổi thì ai cũng kính trọng, thái độ ôn hòa, không bởi vì là người tu luyện mà sinh ra lòng khinh thường người khác.



Thanh Vũ, Không Yên, Hắc Tinh, Lâm Phong, Ngọc Trang, Dương Khả, Tiêu Mị, Hoa Linh đang có mặt ở một vùng đất gần bên Hàn Linh Tông, ngôi làng nhỏ này thuộc địa phận của một tông môn một sao gọi là Thủy Nhiên Tông, bọn họ tu luyện một bộ công pháp hệ thủy cấp thấp, dùng để chống lại Xích Nghĩ Ma tộc rất tốt.



Gần như những thế lực ở xung quanh Xích Nghĩ Sâm Lâm đều chuyển sang tu luyện các loại công pháp khắc chế Xích Nghĩ Ma tộc cả, bọn họ tìm kiếm nguyên liệu ở trên người của Xích Nghĩ Ma tộc gọi là bột phấn của Xích Nghĩ để đem bán cho Công Hội Luyện Khí Sư hay các Luyện Khí Sư khác, một nguồn cung cấp linh thạch khả quan nên các tông môn cố gắng bám trụ ở vùng đất nguy hiểm này.



Hằng năm, Xích Nghĩ Ma tộc sẽ cử một ít bầy đàn tấn công thế lực xung quanh, cả hai đại chiến ác liệt, nhờ vào viện trợ của nhiều thế lực một sao khác nên tình cảnh cũng không quá gay go.



Đỉnh điểm của trận chiến là một đại hội gọi là Diệt Kiến Hội, mời gần mấy trăm thế lực một sao, có cả hai sao cùng tham gia tấn công quét sạch phần lớn bọn Xích Nghĩ Ma tộc, không cho chúng khuếch trương bầy đàn hơn nữa.



Thủy Nhiên Tông nằm ở phía đông nam của Xích Nghĩ Sâm Lâm, giáp ranh với Xích Nghĩ Ma tộc nhưng nằm ở hướng ít bị tấn công nhất, có vẻ như bọn Xích Nghĩ Ma tộc luôn tập trung lực lượng lớn đối phó đám tu sĩ của Hàn Linh Tông hay một số tông môn ở phía tây bắc, không tập trung quá nhiều lực lượng đối phó mấy tông môn khác.



Bởi vì việc đó nên vùng đất này là khu hoạt động của thợ săn, bọn họ kéo người tiến vào Xích Nghĩ Sâm Lâm tấn công các bầy đàn nhỏ để thu thập nguyên liệu, linh dược, thịt của Xích Nghĩ cũng là một món ăn bổ dưỡng giúp cho họ cường gân, tráng cốt.



Thanh Vũ mất hơn ba ngày để đến được đây và gặp ba người Ngọc Trang, Dương Khả, Tiêu Mị, bọn họ vừa kết bạn vừa dự tính tiến tới vùng đất của Hàn Linh Tông, tham gia một đại hội sẽ tổ chức sau hai ngày nữa, thời điểm đại hội kết thúc cũng là lúc Trúc Cơ Cốc mở ra.



Người ta đồn rằng một Luyện Khí Sư hai sao đã phát hiện ra Trúc Cơ Cốc nhờ một vệt sáng xuyên thẳng lên trời ở Xích Nghĩ Sâm Lâm, nếu muốn tổ chức một cuộc khám phá Trúc Cơ Cốc thì kẻ địch đầu tiên mọi người phải đối mặt là Xích Nghĩ Ma tộc.







“Là ai lại dám đi gây sự với Võ Đường của chúng ta?” Võ Gia Hiệp lạnh lùng hỏi người đi thông báo cho anh ấy.



Võ Gia Hiệp là một người chủ của Võ Đường ở trong ngôi làng nhỏ, anh ta thu nhận các học viên và giúp họ rèn luyện thân thể, đạt tới cảnh giới của người tu tiên gọi là Luyện Khí Kỳ, nhờ vào sự hoạt động lâu năm của Võ Đường nên ngôi làng xuất hiện nhiều người mạnh mẽ, cải thiện tình cảnh của ngôi làng, đánh đuổi hung thú.



Vì thế, Võ Gia Hiệp là một thần tượng của tất cả người dân ở trong làng, đó là lý do vì sao bà lão Trần Loan lại kính trọng gọi Võ Gia Hiệp một tiếng Võ đại nhân. Đứa con trai xấu số của bà lão Trần Loan cũng từng học tập ở Võ Đường đó.



Với địa vị, danh vọng đủ vang dội, kẻ có mắt không tròng nào lại dám gây sự với Võ Gia Hiệp chứ? Võ Đường kia là gốc rễ của anh ấy, người nào dám gây hại đến nó thì khác nào nhổ đi gốc rễ của Võ Gia Hiệp.



“Thưa Võ đại nhân, một người thanh niên tự xưng là đệ tử ngoại môn của Hợp Ma Tông, tên gọi là Cổ Điền Nguyên, hắn ta ra lệnh cho tiểu thư trở thành người hầu của hắn, tiểu thư không đồng ý thì bị hắn tấn công, người của Võ Đường liền công kích Cổ Điền Nguyên nhưng đều bị hắn giết chết, mời Võ đại nhân làm chủ cho chúng tôi.” Người thông báo tức giận nói, nghiến răng khi nhắc đến tên của hung thũ giết hại đồng đội, anh em của mình.



“Chết tiệt! Gia Hân sao rồi?” Võ Gia Hiệp đè nén phẫn nộ đang chiếm giữ lý trí, anh trầm giọng hỏi tiếp.



“Tiểu thư đã bị Cổ Điền Nguyên bắt giữ và nói rằng chờ đợi Võ đại nhân đến để lĩnh giáo.” Người thông báo tức giận nói.



Cổ Điền Nguyên không những quá đáng giết người vô tội, còn lại bắt giữ Tiểu Thư Võ Gia Hân mà mọi người ái mộ, khiêu khích uy danh của Võ Gia Hiệp – người thầy dạy bọn họ nhiều kiến thức tu luyện, có sự nhục nhã nào bằng nữa không?



Anh em thì chết thảm, tiểu thư bị người xấu bắt, những người còn lại chỉ biết cầu cứu Võ Gia Hiệp trong sự bất lực đến hận chính bản thân mình.



“Ngài nhất định phải trả thù cho chúng tôi!” Người báo tin cắn răng thật mạnh.



“Nhất định!” Võ Gia Hiệp trầm giọng gật đầu.



Khoảng cách từ cửa hàng của hai bà cháu đến Võ Đường của Võ Gia Hiệp là mười mấy km, hai người đều là tu sĩ, dù cho tu vi thấp đến mấy thì vượt qua quãng đường kia cũng nhanh chóng hơn người phàm.



Năm phút sau, Võ Gia Hiệp chạy đến Võ Đường, ở trước cửa, có vài chục người nằm lăn lốc ở trên mặt đất, miệng tràn ra máu tươi màu đỏ, lâu lâu bọn họ còn phát ra tiếng kêu rên rỉ vì đau đớn.



“Võ đại nhân sẽ không tha thứ cho ngươi đâu!” Một người đang đứng gần cửa Võ Đường vừa giúp đỡ những người bị thương vừa hét lớn.



“Haha, Võ Gia Hiệp là cái gì mà ta phải sợ hắn?” Một người thanh niên trẻ vừa giam cầm một cô gái vừa cười một cách khinh bỉ.



“Các ngươi là một lũ thấp kém, dơ bẩn mà cũng dám chống lại ta sao?” Người thanh niên tiếp tục công kích mọi người bằng miệng lưỡi ác độc.



Cô gái đang bị giam giữ bởi linh lực cường đại của người thanh niên thì không có lực phản kháng, cô ấy là một người đẹp, khuôn mặt thanh tú pha lẫn một chút quý phái vì sinh ra từ nhà có gia giáo, dáng người thon thả, các nét cuốn hút ẩn bên dưới chiếc váy lụa màu hồng nhạt càng làm cho người khác mê đắm.



Quả là một cô gái đẹp, chẳng trách sao người thanh niên kia lại nhìn ấy bằng một ánh mắt nóng bỏng, không chịu đựng nổi.



“Khốn kiếp, Cổ Điền Nguyên, ngươi chết không được yên lành!” Một người gầm thét.



“Không được!” Võ Gia Hân lo lắng thốt thành tiếng.



Nhưng mọi chuyện đã vượt qua khả năng kiểm soát của mọi người, Cổ Điển Nguyên bị một kẻ thấp hèn sỉ nhục, trù ẻo, làm sao hắn ta không tức giận cho được chứ?



Thế là Cổ Điền Nguyên quăng cho người kia một cái nhìn nguy hiểm, một tay vừa giam cầm Võ Gia Hân, một tay điều khiển một cây phi kiếm, nó liền biến thành một vệt sáng màu đỏ đâm thẳng tới người vừa mở miệng.



Vù!



Thanh kiếm vạch ra một đường cắt ở trên mặt đất, lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén và phát ra cảm giác lạnh lẽo khiến những người xung quanh hoảng hốt, nhất là người bị tấn công càng không chịu đựng được lực áp bách của Cổ Điền Nguyên, một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, người kia ngã thân ra sau và nhìn ánh kiếm chuẩn bị đoạt mạng của mình.



“Cuồng đồ, chớ làm loạn!” Đột ngột, một tiếng quát trầm trọng vọng đến từ một phía, sau một cái nháy mắt, mọi người hân hoan nhìn một bóng người đỉnh thiên lập địa đứng chặn đường thanh phi kiếm đáng sợ của Cổ Điền Nguyên.



Keng!



Một kiếm va chạm với một kiếm, sức mạnh kia tạo ra một âm thanh chói tai của kim loại, những người xung quanh vội vàng che hai tai lại vì cảm thấy khó chịu.



“Đó là Võ đại nhân!” Một người hét lớn.



“Đúng là Võ đại nhân vừa cứu Lê Hoàng!” Một người vui vẻ nói lớn.



“Ngươi chết chắc rồi Cổ Điền Nguyên!” Một người cười dữ tợn nhìn Cổ Điền Nguyên.



“Hừ! Thì ra ngươi chính là cường giả số một của bọn chúng, Võ Gia Hiệp!” Cổ Điền Nguyên lạnh lùng nói.



Võ Gia Hiệp thở phào một hơi sau khi kiểm tra người bị thương bằng thần thức, chẳng biết là may rủi hay Cổ Điền Nguyên nhân từ, tất cả người bị thương đều còn sống, nếu nhận được đan dược chữa thương thì khỏe lại nhanh thôi.



“Mau đưa bọn họ vào trong!” Võ Gia Hiệp trầm giọng ra lệnh.



“Vâng.” Một vài người lập tức chấp hành, bọn họ chạy đến nâng đỡ người bị thương vào trong để cho họ sử dụng đan dược chữa thương của Võ Đường.



“Ngươi là Cổ Điền Nguyên? Mau thả con của ta ra, nếu không hôm nay dù ngươi là đệ tử ngoại môn của Hợp Ma Tông thì cũng phải nhận lấy kết cục đau đớn nhất!” Võ Gia Hiệp quát lớn về phía Cổ Điền Nguyên, linh áp tăng cao đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ.



Hợp Ma Tông, một tông môn hai sao chuyên tu luyện về công pháp song tu, thải âm bổ dương, đoạt dương dưỡng âm, công pháp tàn nhẫn vô cùng bởi vì người tu luyện cần tìm kiếm “lô đỉnh” chính là người khác giới, kết quả của người bị bọn họ bắt giữ đều chết trong nhục nhã, cả người biến thành thây khô như gỗ mục.



Đó là lý do vì sao Võ Gia Hiệp lại kiên quyết đưa ra phương pháp mạnh bạo xử lý tình huống, rõ ràng Cổ Điền Nguyên chú ý đến Võ Gia Hân, đứa con gái của Võ Gia Hiệp, giờ đây Võ Gia Hiệp chẳng còn nghĩ gì được ngoài cứu lấy đứa con gái khỏi tay ác ma.



“Haha! Không ngờ ở nơi vắng vẻ này lại nhìn thấy một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.” Cổ Điền Nguyên cười lớn, không sợ hãi trước lời đe dọa của Võ Gia Hiệp.



“Con của ngươi là một vưu vật tuyệt vời, ta làm sao có thể bỏ qua chứ?”



“Huống chi, một mình ngươi cũng chẳng thể gây thương tổn cho ta được!” Cổ Điền Nguyên vừa nói xong, khí thế của hắn liền cất cao lên, đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong.



Lúc đầu Cổ Điền Nguyên tấn công người ở Võ Đường, bắt giữ Võ Gia Hân nhưng không tước đoạt mạng sống của ai vì kiêng kỵ Võ Gia Hiệp, hắn không biết thực lực của Võ Đường này mạnh cỡ nào nên chừa một đường lui bằng cách không gây hại đến mạng sống của người trong Võ Đường.



Nhưng hiện giờ thì không cần rắc rối vậy nữa rồi, Cổ Điền Nguyên dư sức đánh bại Võ Gia Hiệp, giết hay không giết người chỉ ở trong một suy nghĩ của Cổ Điền Nguyên mà thôi.



“Hừ, dám cản đường đệ tử ngoại môn của Hợp Ma Tông, chết chưa hết tội!” Cổ Điền Nguyên hét lớn một tiếng, lập tức điều khiển thanh phi kiếm hệ hỏa tấn công Võ Gia Hiệp, lần này hắn dùng toàn bộ thực lực nhằm giết chết Võ Gia Hiệp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK