“Anh Hoa, thư thả thêm chút thời gian, nói sao thì tiền bồi thường cũng phải đàm phán thêm đúng không? Tôi và ông chủ của các anh trước đây từng là bạn bè. ” Lâm Đại Sơn cười.
Rầm!
“Lâm Đại Sơn, mẹ nó, giờ ông là đồ tàn phế rồi, ông tưởng mình vẫn là Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị à? Còn muốn bắt thân với ông chủ tôi?”
Người đàn ông áo hoa một cước đá bay thùng rác trong phòng.
“Anh trai!” Lâm Lê sợ hãi túm chặt cánh tay anh mình.
“Em gái, chuyện này là sao?” Lâm Mộc chau mày hỏi.
“Khu nhà ổ chuột này sắp bị phá bỏ. Chúng ta không có quyền sở hữu đối với ngôi nhà này, nên họ mới không chịu trả tiền bồi thường. Dạo trước họ đã tới bắt chúng ta chuyển đi rồi, nhưng..nhưng chúng ta chẳng còn chốn nào mà đi, hơn nữa chuyện bồi thường chưa được quyết định thì chúng ta sẽ không chuyển đi.” Lâm Lê nói.
Theo những gì Lâm Mộc biết, thời gian nhà họ Lâm gặp nạn, mẹ anh đã bán món đồ trang sức duy nhất rồi mua một căn nhà, quyền sở hữu căn nhà này không rõ ràng, nhưng hầu hết các nhà khác ở khu ổ chuột đều chung tình trạng.
Ngày đầu tiên Lâm Mộc quay lại Kim Châu, vừa về tới nhà, anh đã phát hiện ra khu ổ chuột này hơi hoang vắng, xem ra một số gia đình đã chuyển đi.
Giờ Lâm Mộc mới hiểu, hóa ra là phá bỏ nơi này.
“Lâm Đại Sơn, đây là tiền bồi thường 5 vạn tệ, ông chủ tôi đã nể mặt ông lắm rồi, cầm tiền rồi cút khỏi nhà ngay đêm nay.” Người đàn ông mặc vest lấy ra một xếp tiền giấy rồi ném lên mặt bàn.
“5 vạn? Cái này.. tiền bồi thường quá ít phải không?” Lâm Đại Sơn nở nụ cười rất khó coi.
Trước đây Lâm Đại Sơn mua căn nhà này với giá 8 vạn tệ, huống chi đó là số tiền từ 5 năm trước, giá nhà sau 5 năm đã tăng lên như hạt vừng nở hoa rồi.
“Ông chê ít thì khỏi cần lấy 5 vạn tệ này luôn, tôi kêu đám đàn em của tôi giúp ông chuyển nhà miễn phí, nói trước với ông, bọn đàn em của tôi đều là người thô lỗ, bọn chúng chuyển nhà giúp ông, đồ đạc có hư hỏng cũng không đền đâu nhé!” Người đàn ông mặc áo hoa nói xong thì lấy đi 2 vạn trên bàn.
“Các người....các người, Lâm Đại Sơn không cười nổi nữa rồi, tay ông cũng run lẩy bẩy.”
“Các anh em, chuyển nhà giúp bọn họ! Còn nữa, quăng lão già tàn phế ở trên giường này ra ngoài luôn! ” Người đàn ông mặc áo hoa ra lệnh.
Tên đàn em ngay sau lưng anh ta xông về phía Lâm Đại Sơn, toan kéo ông ném ra ngoài.
“Các người....các người.” Lâm Đại Sơn thấy đám người này xông về phía mình, vừa bất lực lại tuyệt vọng.
“Dừng tay!” Một tiếng hét chợt vang lên.
Lâm Mộc vọt tới, chặn trước giường ba anh.
“Ô, mày chui từ xó xỉnh nào ra thế? Không lẽ mày là Lâm Mộc – con trai của Lâm Đại Sơn?” Người đàn ông mặc áo hoa nhìn Lâm Mộc.
“Muốn đụng vào ba tao, chúng mày sẽ phải trả giá đắt!” Đôi mắt đen đặc của Lâm Mộc vụt qua tia lạnh giá.
“Lâm Mộc, đừng! Đừng ra mặt!” Lâm Đại Sơn cuống quýt hét to.
Tuy Lâm Mộc dám đứng lên bảo vệ mọi người vào thời khắc gia đình gặp nguy hiểm, tuy anh biết đứng ra gánh vác trách nhiệm khiến Lâm Đại Sơn cảm thấy yên lòng. Nhưng ông hiểu, một khi Lâm Mộc phát sinh mâu thuẫn với đám người này, anh sẽ phải chịu thiệt, không khéo còn bị đánh tới tàn phế.
“Nhóc con, khẩu khí ngông cuồng quá nhỉ! Mày muốn ra mặt phải không? Tao cho mày được toại nguyện!” Mặt Người đàn ông mặc áo hoa bỗng sa sầm.
Anh ta tiện tay vớ lấy bình hoa bên cạnh, xông về phía Lâm Mộc .