“Nướng… nướng con mãng xà này sao?” Trần Uyển Nhi sửng sốt.
“Hỏi thừa, nếu không thì nướng cái gì nữa?” Lâm Mộc nói.
Trần Uyển Nhi lập tức phản bác: “Đây là một con mãng xà đó, cho dù chết đói tôi cũng không ăn thịt nó!”
“Đại tiểu thư ơi, cô cũng không nhìn lại tình hình hiện tại một chút, còn có lựa chọn khác để cho cô ghét bỏ con mãng xà này sao?” Lâm Mộc nói không nên lời.
Anh nói tiếp: "Tôi còn vốn định bắt mấy con bọ cạp và thằn lằn trong rừng, mang về nướng cho cô ăn, nhưng khi gặp được con mãng xà này thì không cần mấy con đó nữa."
Trần Uyển Nhi nghe thấy mấy từ bọ cạp và thằn lằn đã không nhịn được mà rùng mình, có cần phải đến mức như vậy không!
Lâm Mộc cũng không nói nhiều với cô nữa, trực tiếp đứng dậy đi vào rừng rậm, bẻ thêm mấy nhánh cây, sau đó quay lại xiên thịt mãng xà, bắt đầu nướng ở trên lửa.
Không mất nhiều thời gian, một lúc sau thịt đã bắt đầu chín, một mùi hương thoang thoảng bay lên.
Sau khoảng hai mươi phút.
“Nướng chín rồi, ăn đi.”
Lâm Mộc đưa một xiên thịt lớn cho Trần Uyển Nhi.
"Tôi không ăn đâu! Tôi đã nói rồi, dù có chết đói tôi cũng sẽ không ăn!" Trần Uyển Nhi quay mặt sang nơi khác.
"Thật sự không ăn sao? Vậy thì tôi ăn!"
Lâm Mộc nói xong liền bắt đầu ăn.
“Ồ, miếng thịt này sao lại thơm ngon như vậy chứ!” Lâm Mộc vừa cắn một miếng liền cảm thấy kinh ngạc.
Lâm Mộc cũng từng là thiếu gia nhà giàu có, anh đã từng ăn qua rất nhiều món ngon sơn hào hải vị, khẩu vị nhất định cũng rất kén chọn.
Hơn nữa thịt này lại không có gia vị gì, nhưng mà anh vẫn phải kinh ngạc sau khi cắn một miếng.
Anh gần như chắc chắn rằng con mãng xà này đã ăn loại quả của Thiên Tài Địa Bảo trước đây, khiến cho nó trở nên không bình thường.
Vì vậy, thịt của nó cũng ngon không gì sánh được, các loại thịt như lợn, bò, cừu cũng không ngon bằng.
“Lâm Mộc, anh đừng có lừa tôi!” Trần Uyển Nhi bĩu môi.
Cô không tin những gì anh nói!
“Cô không tin thì nếm thử đi.” Lâm Mộc nói xong liền cắn thêm một miếng nữa.
Trần Uyển Nhi lén lút liếc nhìn anh, phát hiện miệng anh đầy dầu, dáng vẻ ăn nhìn rất ngon.
Mà cô từ đêm qua đến giờ còn chưa được ăn gì cả, bụng cồn cào vì đói.
“Lâm Mộc, vậy… Vậy thì cho tôi nếm thử một chút xem sao? Chỉ một chút thôi!” Trần Uyển Nhi không nhịn được nói.
Cái đói đã buộc cô phải đưa ra quyết định này.
“Được rồi, thử đi, cô sẽ không hối hận đâu.”
Lâm Mộc xé một miếng thịt lớn từ miếng thịt trong tay anh, đưa cho Trần Uyển Nhi.