Mục lục
Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu báo thù) - Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

uốt ngày núp dưới cái bóng của anh.



Hứa Mộc Tình biết rằng rất khó để đuổi kịp Lý Phong.



Nhưng cô không sợ khó.



Ngay cả khi việc này cần thời gian cả đời để hoàn thành cô cũng cam tâm tình nguyện.



Bởi vì dù có như thế nào, Lý Phong sẽ luôn ở bên cạnh cô.



Dù con đường đầy rẫy ghập ghềnh chông gai, nhưng trong tim cô vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.



Rất nhanh sau đó, Lý Phong dẫn mọi người đi qua cánh cổng đá.



Lúc này, một không gian rất lớn hiện ra trước mắt mọi người.



Chỗ này rộng phải bằng hai sân bóng rổ.



Hơn nữa phía bên trên cũng rất rộng rãi, cao khoảng tầm bốn năm tầng.



Một bức tượng cao lớn đứng sừng sững trước mặt bọn họ.



Bức tượng này giống với bức tượng bên ngoài, là tượng của Sấm vương Lý Tự Thành.



Lý Đông Đông đi theo đám người Lý Phong suốt dọc đường, bây giờ cô ấy nhìn chằm chằm vào bức tượng.



Một lúc sau, cô ấy nói: “Bức tượng này giống với bức tượng của vị thần được thờ trong nhà tổ của làng chúng tôi quá”.



Lý Phong sững sờ, sau đó nhìn Lý Đông Đông.



Lúc này, Hứa Hạo Nhiên mới cười hi hi nói: “Đương nhiên rồi!”



“Bởi vì cô họ Lý mà, những người trong làng của cô có thể là con cháu của Lý Tự Thành đấy”.



Hứa Hạo Nhiên đột nhiên hiếu kỳ hỏi Lý Phong: “Anh rể, anh cũng họ Lý, lẽ nào anh cũng là con cháu của Lý Tự Thành sao?”



Lý Phong khẽ cười.



“Mối quan hệ huyết thống sẽ không còn tồn tại sau ba thế hệ”.



“Tổ tiên là ai? Vốn dĩ không hề quan trọng”.



“Cái anh muốn biết là tại sao anh trai anh lại bảo anh đến chỗ này?”



Trong lúc nói chuyện, Lý Phong bước từng bước về phía bức tượng.



Không gian ở đây rất rộng lớn, nhưng không nhìn thấy cái được gọi là bảo tàng của Sấm vương.



Không có đồ trang sức vàng bạc, không có bức tranh thư pháp cổ, thậm chí đến một cái đĩa đồng cũng không nhìn thấy.



Lúc này, Lý Phong đứng trước bức tượng cao lớn, vươn tay đặt lên trên chân bức tượng, vỗ nhẹ.



Sau đó, Lý Phong mỉm cười.



Anh nói với Edek ở bên cạnh.



“Giáo sư, ông có thể xác định chất liệu của bức tượng này bằng máy dò kim loại”.



Edek nhanh chóng yêu cầu các học sinh mang dụng cụ đến.



Sau khi kiểm tra cụ thể, mọi người không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.



Thì ra bức tượng khổng lồ cao tám, chín mét này thật sự được làm bằng vàng ròng.



Hứa Hạo Nhiên vỗ trán, thở dài nói: “Anh rể, đừng nói là làm bằng bàng, dù cho là kim cương nguyên chất chúng ta cũng không thể vận chuyển ra ngoài được”.



Ngay khi Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, giọng nói của Tần Vạn Hào đột nhiên truyền ra từ phía cổng đá.



“Các cậu không vận chuyển ra ngoài được vậy thì để tôi vận chuyển giúp cho”.



Sau đó thấy đám người Tần Vạn Hào và Mallory bước vào.



Hai bên trừng mắt nhìn nhau, khiến cho bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.



Tần Vạn Hào nhìn Lý Phong bằng ánh mắt như muốn thiêu đốt, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.



“Lý Phong, không ngờ mày là con trai của lão cáo già Lý Tấn”.



“Đúng là đi mòn gót giày chả tìm thấy, lúc tìm được lại chẳng tốn công”.



“Hôm nay, mày và người của mày đều phải chết ở đây!”



Đồng thời, Mallory cũng nhìn Edek, trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa.



Mallory hiểu rất rõ Edek, gã đã theo chân Edek bao nhiêu năm nay rồi.



Cho dù là các vùng núi ở Châu Âu, rừng rậm ở Nam Mỹ, hay những ngôi đền cổ ở Xiêm La.



Số lần bọn họ đối đầu trực diện nhiều vô kể, Edek giống như một con chuột, dù cho Mallory giăng lưới khắp nơi thì Edek cũng có thể tìm được kẽ hở để chui ra.



Và lần nào Edek cũng đưa người tới để phá hỏng các thương vụ của Mallory.



Và việc này khiến ông chủ đứng sau lưng Mallory bị tổn thất nặng nề.



Hai kẻ thù này đối mặt trực diện với nhau trong một không gian chật hẹp, không cần nói gì cũng biết tiếp theo sẽ nổ ra một trận chi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK