Mục lục
Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu báo thù) - Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo những gì con thú nói trước đó, hai bộ xương trắng đã đến đây từ hàng trăm năm trước và bị con thú giết chết.

Điều này có nghĩa là chủ nhân của hai chiếc nhẫn trữ vật này ít nhất phải có thực lực Thiên Cương Cảnh, nếu không họ khó có thể đi qua cánh cửa thứ nhất.

Ngoài ra, tài nguyên trong giới tu luyện từ hàng trăm năm trước chắc chắn dồi dào hơn bây giờ.

Vì vậy, những tài nguyên còn sót lại trong nhẫn lưu trữ của họ, bao gồm cả thần dược, chắc chắn đều là thứ quý hiếm và cực kỳ giá trị khi đặt ở thế giới ngày nay.

"Hả? Đây là cái gì vậy?"

Lâm Mộc lấy ra một vật thể tròn như ngọc bích và trong suốt như pha lê từ trong nhẫn trữ vật, nó có kích thước bằng ngón tay cái.

Lâm Mộc phát hiện trong nhẫn trữ vật của hai bộ xương trắng có rất nhiều vật thể như vậy.

"Nhóc con, cái này cũng không biết hả? Đây là linh thạch - tài nguyên cực kỳ quan trọng để hỗ trợ tu luyện, thế giới ngày nay không còn thứ này ư?" Mãnh thú hỏi.

"Linh thạch? Cái này dùng để tu luyện sao? Hiện tại thật sự không có thứ như vậy." Lâm Mộc vừa nói vừa cầm Linh thạch trên tay, anh có thể cảm nhận được nó tràn đầy năng lượng thuần khiết.

"Linh thạch được sinh ra từ tự nhiên. Xem ra thế giới ngày nay linh khí khan hiếm quá mức nên chẳng thể thai nghén ra linh thạch. Ta càng lúc càng tò mò thế giới hiện tại mà ngươi đang sống đấy!" Mãnh thú nói.

Bởi vì đang vội đi vào cửa nên Lâm Mộc chỉ kiểm tra đồ rồi cất hai chiếc nhẫn trữ vật luôn.

“Nhanh lên, đừng lề mề nữa!” Con thú thúc giục.

"Được rồi được rồi."

Sau khi Lâm Mộc cất chiếc nhẫn trữ vật, anh nhanh chóng ngồi xổm xuống và nhặt hai vũ khí bên cạnh hai bộ xương lên.

Hai vũ khí này hiển nhiên do hai bộ xương trắng để lại, một cái là bảo đao Thiên Giai, cái còn lại là bảo kiếm Thiên Giai thượng phẩm!

Chỉ tính hai vũ khí này cùng hai chiếc nhẫn trữ vật, Lâm Mộc đã cảm thấy mình thu hoạch được rất nhiều và chuyến đi của mình thật đáng giá.

Sau khi cất vũ khí, Lâm Mộc đi về phía cửa trước.

Mãnh thú cũng đi theo Lâm Mộc và cùng nhau tiến vào cổng trước.

Đi qua cổng.

Đập vào mắt lại là một hành lang dài khác.

“Nhóc con, ngươi có thấy một cung điện cuối hành lang không?” Mãnh thú chỉ về phía trước.

"Ta thấy." Lâm Mộc gật đầu, nhìn về phía trước.

"Trong cung điện có bảo bối chủ nhân ta để lại, chỉ cần có thể xuyên qua hành lang dài phía trước, đi đến cuối cùng, ngươi sẽ có thể lấy đồ vật bên trong. Ta cũng sẽ nhận ngươi làm chủ nhân mới." Mãnh thú nói.

"Hành lang phía trước có bí ẩn gì à?" Lâm Mộc nhìn chằm chằm vào hành lang, trầm ngâm.

"Ngươi thử là biết? Nhưng có một yêu cầu, ngươi không thể dùng nội lực đi qua hành lang này, chỉ có thể tự mình đi qua. Nếu dùng nội lực hoặc phá hủy hành lang này thì hành lang sẽ thụt lún.” Con thú nói.

“Vậy thì ta sẽ xem thử hành lang này có gì đặc biệt!”

Lâm Mộc nói xong liền đi thẳng về phía trước.

Tuy nhiên, Lâm Mộc rất thận trọng, anh luôn cảnh giác cao độ và chú ý đến mọi thứ xung quanh.

Nếu mãnh thú đã nói muốn lấy được bảo vật buộc phải đi qua con đường này thì chứng tỏ con đường này nhất định không dễ đi qua!

Đi được vài bước, Lâm Mộc nhận thấy toàn bộ hành lang đột nhiên sáng lên.

Sau đó ánh sáng bao phủ khắp hành lang.

Lâm Mộc lập tức cảm nhận được một áp lực cực lớn, giống như có một ngọn đồi đột nhiên đè lên người anh!

Rõ ràng, hành lang này cũng được bố trí trận pháp.

Sự gia tăng áp lực mạnh mẽ đột ngột này bắt nguồn từ trận pháp!

Lâm Mộc vô thức muốn kích hoạt nội lực của mình, nhưng nghĩ đến những gì con thú vừa nói, anh lại lập tức áp chế nội lực.

"Nếu không thể sử dụng nội lực, vậy thì dựa vào thân thể của mình để chống cự!" Lâm Mộc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK