“Chắc chắn!” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đáp không cần suy nghĩ.
Sau đó anh ta cúp máy, khởi động xe nhanh chóng rời đi.
Với sức mạnh của cây súng bắn tỉa này, bất kể chỗ nào trên cơ thể trúng đạn, đều không có khả năng sống sót!
Đương nhiên anh ta hoàn toàn chắc chắn!
.
Trong căn phòng ở chung cư Cẩm Tú.
“Xựt.” Lâm Mộc hít vào một ngụm khí lạnh.
Quần áo anh đã nhuốm máu đỏ. Trước khi đạn bay tới, Lâm Mộc vừa đứng dậy, cho nên viên đạn găm trúng phần bụng trên của anh.
Ngay giây phút cảm nhận được cái chết cận kề, anh đã lưu chuyển nội lực để phòng thủ.
Dù vậy, viên đạn vẫn xuyên qua lớp phòng thủ và khiến anh bị thương.
Với thực lực hiện giờ của Lâm Mộc, nếu vũ khí tấn công là súng lục gì đó, tuyệt không thể khiến anh bị thương.
Nhưng hồi nãy anh ăn đạn từ cây súng bắn tỉa, cả tốc độ lẫn uy lực đều vượt xa súng lục, cho nên Lâm Mộc vẫn bị thương.
Nếu đạn trúng phần đầu, thì khả năng bị đe dọa tính mạng càng cao.
“Phải gắp đầu đạn ra.” Lâm Mộc dứt khoát duỗi ngón tay, moi vào lỗ máu trên bụng.
“Mẹ kiếp!” Khi ngón tay móc vào vết thương, cảm giác đau đớn như điên cuồng tấn công, Lâm Mộc nhịn không được phải chửi thề.
“Lâm Mộc! Giờ ngươi không phải đồ bỏ đi! Chút đau đớn này là cái mốc gì!” Lâm Mộc cố nhịn đau, nhanh chóng gắp viên đạn ra.
“Phù..” Lâm Mộc vứt đầu đạn dính máu xuống đất, thở hắt ra một hơi.
Nghỉ ngơi một lúc, Lâm Mộc mới bò dậy.
Nếu viên đạn hồi nãy găm trúng người bình thường, có thể khẳng định chắc chắn sẽ mất mạng!
Nhưng dù sao Lâm Mộc cũng là tu sĩ Khai Linh Cảnh, hơn nữa còn đạt tới đỉnh phong, có nội lực hộ thể, thân thể anh được nội lực nuôi dưỡng nhiều năm nên mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều.
Cho nên viên đạn kia chỉ có thể làm anh bị thương nhẹ.
Đương nhiên, dù không trọng thương vẫn thấy đau đớn, cho dù tu sĩ có bản lĩnh và năng lực cường đại thế nào, họ vẫn có cảm giác đớn đau, tu sĩ cũng bị đau đớn giày vò như người bình thường vậy!
Sau đó Lâm Mộc lấy ra một viên thuốc màu đen, đây là thuốc sư phụ cho anh trước khi xuống núi, dặn anh luôn mang theo bên người, lỡ như bị thương thì dùng để trị thương.
Nuốt viên thuốc xong, cảm giác đau đớn dịu đi rất nhiều....
Ninh Đô.
Nhà họ Tôn.
Quản gia chạy vội từ bên ngoài vào.
Đại thiếu gia nhà họ Tôn - Tôn Thượng Minh đang nghe điện thoại.
Thấy quản gia vào, anh ta lập tức ra hiệu cho ông ta giữ im lặng.
Lát sau, Tôn Thượng Minh nghe xong điện thoại, ngồi xuống sofa.
“Chuyện gì, nói.” Tôn Thượng Minh vừa châm thuốc vừa hỏi.
“Đại thiếu gia, nhiệm vụ ngài giao đã hoàn thành, tên nhóc Lâm Mộc kia đã bị bắn chết.” Quản gia báo cáo.
“Được, tôi biết rồi, lui xuống đi.” Tôn Thượng Minh khoát tay, ánh mắt vẫn bình lặng không một gợn sóng.
Dù sao trong mắt anh ta, Lâm Mộc chết đi là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Một đứa tôm tép nhãi nhép như này, nếu anh ta muốn đối phương chết mà người đó vẫn bình an vô sự, anh ta mới lấy làm lạ.