“Nếu mục tiêu là người nào đó ở trên tàu, bọn họ chỉ cần tấn công một mình người đó không cần thiết phải làm hại hết tất cả những người trên tàu, đúng chứ?” – Lâm Mộc lẩm bẩm.
Sau một lát suy ngẫm, Lâm Mộc lại nói: “Còn một khả năng nữa, có thể là bọn họ đang nhắm vào tôi chăng?”
Sức mạnh của vụ nổ thật sự quá kinh khủng, nếu chỉ đơn thuần muốn giết hết tất cả những người trên tàu thì giảm bớt lượng thuốc nổ đi một nửa vẫn dư sức làm cho tàu nổ tung hoàn toàn.
Sử dụng nhiều thuốc nổ như vậy khiến Lâm Mộc cảm thấy bọn họ đang nhắm vào anh.
Bởi vì anh là tu sĩ đã đạt tới Linh Ý Cảnh, chỉ có lượng thuốc nổ lớn như vậy mới có thể đảm bảo đủ làm anh nổ banh xác!
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trần Uyển Nhi kinh sợ nói: “Nhắm vào anh? Vậy…Vậy kẻ đó là ai? Anh ở thành phố Thân Giang cũng không kết thù với ai ngoài Tiên Hạc võ quán cả.”
Lâm Mộc lắc đầu: “Tiên Hạc võ quán đã hạ chiến thư với tôi rồi.”
“Hơn nữa, cảnh giới của người đứng đầu Tiên Hạc võ quán so với tôi cao hơn, ông ta tự tin sẽ thắng được tôi. Vì vậy, ông ta sẽ thích việc solo và chiến thắng tôi trên võ đài hơn, chắc chắn sẽ không dùng loại thủ đoạn này.” – Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc gần như có thể loại bỏ khả năng Tiên Hạc võ quán gây nên chuyện này.
Lâm Mộc tiếp tục nói: “Trái lại, tôi cảm thấy chuyện này và chuyện trúng độc lần trước có vẻ liên quan đến nhau.”
Lần trước trúng độc, Lâm Mộc cũng khó hiểu như lúc này, là ai đang muốn đối phó anh.
Lúc ấy, Lâm Mộc phán đoán nguyên nhân anh trúng độc xuất phát từ ly rượu Khâu Anh đưa cho, anh thật sự rất nghi ngờ bà ta, chẳng qua Lâm Mộc có chút khó hiểu vì sao bà ta phải đối phó anh, động cơ của bà ta là gì?
Lúc này, Lâm Mộc đột nhiên nhớ ra hai vé đi du thuyền của anh và Trần Uyển Nhi là do Khâu Anh cho! Vậy vụ nổ này liệu có liên quan đến bà ta?
Có khả năng lắm nhưng Lâm Mộc chợt nghĩ đến, Trần Uyển Nhi là con gái ruột của bà ta mà, chẳng lẽ bà ta lại nhẫn tâm đến mức đẩy con gái mình vào con đường chết?
Nghĩ tới đây, Lâm Mộc lại có chút lưỡng lự, liệu có phải do Khâu Anh gây ra hay không?
Bởi vì, Lâm Mộc không muốn tin một người mẹ lại có thể nhẫn tâm đến mức cố tình hại chết chính con gái ruột của mình.
“Lâm Mộc, anh đang nghĩ gì mà ngây người ra vậy?” – Trần Uyển Nhi nhìn bóng lưng Lâm Mộc nói.
“Không có gì, sau khi chúng ta trở về chỉ cần tìm ra ba người đàn ông kia thì liền biết rõ chân tướng thôi! Nhất là gã đàn ông đã bắt chuyện với cô hai lần trên thuyền đấy!” – Lâm Mộc đáp lại.
Lâm Mộc không nói cho Trần Uyển Nhi biết về những nghi ngờ vừa nãy của mình.
Bây giờ, trong lòng Lâm Mộc nghi ngờ rất nhiều thứ nhưng anh không dám và cũng không thể lập tức đưa ra kết luận được, không có bằng chứng thì hết thảy chỉ là những suy đoán, suy luận.