Kết quả thì sao, mất cả chì lẫn chài!
Thật sự quá mất mặt!
Ông cụ hùng hùng hổ hổ tới Ninh Đô hẹn Lâm Mộc giao đấu, thậm chí còn lan truyền tin tức này ra ngoài, cuối cùng không thắng người ta còn phải trả Liên minh tệ.
Chưởng môn Thanh Thương Phái nào còn mặt mũi mà nán lại chỗ này?
Lúc này Thẩm Trạch Thiên đang bảo vệ Lâm Mộc, dù ông cụ không đi cũng chẳng làm gì được anh.
“Chưởng môn, chúng ta cứ vậy mà rời đi sao?” Ngô trưởng lão không cam lòng hỏi.
Thanh Thương võ quán bị đập phá còn chưa được giải quyết ưng ý, Thanh Thương Phái cứ vậy mà ngậm đắng nuốt cay sao? Trước nay Thanh Thương Phái luôn có thù tất báo cơ mà!
Chưởng môn Thanh Thương Phái đang ôm một bụng bực dọc không có chỗ trút ra, lập tức hét vào mặt Ngô trưởng lão: “Thứ bỏ đi này, câm miệng cho tôi, đều do ông gây ra tai họa này!”
Dứt lời Chưởng môn Thanh Thương Phái sải bước rời đi. Ngô trưởng lão và đám đệ tử nhanh chóng theo gót.
La Văn Thành cười: “Ha ha, đám người Thanh Thương Phái mặt mày xám xịt chán chường chạy đi rồi kìa! ”
Đám người ‘ăn dưa’ thấy Thanh Thương Phái thất thểu ra về lại bắt đầu xì xào bàn tán.
“Thật không thể ngờ màn trả thù của Thanh Thương Phái lại kết thúc bằng kết quả thảm hại như vậy!”
“Lần này Thanh Thương Phái chịu thiệt lớn rồi!”
“Xem ra ngày sau Thanh Thương võ quán chẳng còn mặt mũi nào mà mở lại ở đất Ninh Đô đâu!”
Sau khi Lâm Mộc đập phá Thanh Thương võ quán, chẳng ai ngờ sự tình lại diễn tiến tới kết quả này.
Mai Tổng, A Bính và Bằng Gia nhanh chóng bước tới.
“Lâm cao nhân, cậu quá lợi hại rồi nha, ai cũng nói Thanh Thương Phái mạnh bao nhiêu, Chưởng môn của họ cường thế nào, cuối cùng vẫn không thể thắng cậu đấy thôi!” Mai Tổng kích động nói.
A Bính cũng thán phục không thôi: “Anh Mộc, thật không ngờ bây giờ thực lực của anh đã đến trình độ này! Thảo nào hôm qua anh tự tin đập nát Thanh Thương võ quán!”
“Mọi người đừng tâng bốc tôi nữa, chuyện này xem như kết thúc ở đây, nhưng tôi nghĩ sau này không có học viên nào của các Võ Quán Ninh Đô dám chọc tới mọi người nữa đâu.” Lâm Mộc cười nói.
“Chắc chắn rồi!” Đám người Mai Tổng cười gật đầu.
Đến Thanh Thương Phái còn chịu thiệt nhục nhã như vậy, kẻ nào còn dám chọc vào họ đây?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Mộc quay người nhìn về phía Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành.
“Sư huynh, La huynh, hai anh đã tới Ninh Đô rồi thì qua nhà em ngồi chơi chút nhé!” Lâm Mộc cười nói.
“Tiểu sư đệ, anh và La Văn Thành còn phải về tu luyện nên không nán lại Ninh Đô thêm nữa!” Thẩm Trạch Thiên đáp.
“Em hiểu.” Lâm Mộc khẽ gật đầu.