"Ngươi nhận thua ư?" Lâm Mộc sửng sốt.
Bây giờ anh đã hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.
Nhưng, mãnh thú vẫn có thể đứng lên, tuy nó bị thương nặng nhưng rõ ràng vẫn có thể tấn công anh.
Chỉ cần mãnh thú tiếp tục tấn công, anh nhất định sẽ bị đánh bại, thậm chí nếu con thú mạnh tay, tính mạng của anh hoàn toàn do nó quyết định.
Nhưng, chẳng ngờ nó lại thừa nhận thất bại?
Hỏi sao Lâm Mộc không ngạc nhiên cho được?
"Ngươi không nghe nhầm đâu, ta nhận thua, ngươi có thể đi qua cánh cửa này." Mãnh thú nói.
Dứt lời, cánh cửa trước mặt nó từ từ mở ra.
"Tại sao vậy, ngươi... ngươi rõ ràng có thể đánh bại ta." Lâm Mộc hỏi.
Mãnh thú cười nói: "Thật ngạc nhiên phải không? Có lẽ ngươi đang nghĩ rằng tình thế hiện giờ của ngươi thực sự đã tệ hơn ta. Nếu ta tiếp tục tấn công ngươi, ta thậm chí có thể giết chết ngươi, đúng không? Kỳ thật, ta và ngươi đều hiểu điều đó."
Nghe được lời này, Lâm Mộc càng thêm kinh ngạc và bối rối.
Nếu con thú đã biết rõ tình hình hiện tại thì tại sao nó lại làm như vậy?
Mãnh thú giải thích: “Thấy ngươi kinh ngạc như vậy, ta nói thật cho ngươi biết. Muốn đi qua cánh cửa này, việc ngươi phải làm là đánh bại ta chứ không phải giết ta. Về việc đẩy ta vào tình cảnh như thế nào sẽ được tính là đánh bại ta thì hoàn toàn do ta quyết định.”
"Trong trận chiến vừa rồi, ta có thể xác nhận ngươi sở hữu Chí Tôn Tích. Ngươi thích hợp nhận được thứ chủ nhân của ta để lại!"
"Cho nên, ta dành cho ngươi chút ưu ái. Vì ngươi có thể đánh ta bị thương như này nên ta dứt khoát coi như ngươi đã thành công đánh bại ta!"
Lâm Mộc bừng tỉnh ngộ, hóa ra yêu cầu 'đánh bại' của mãnh thú có tính linh hoạt nhất định.
Mãnh thú xem trọng anh bởi anh sở hữu Chí Tôn Tích, cho nên nó không yêu cầu quá khắt khe với anh.
"Ngươi có thể đi vào rồi." Mãnh thú chỉ vào cửa, giọng nói đầy uy lực.
"Ừm... ta có thể ở đây nghỉ ngơi chốc lát để khôi phục chút sức lực được không?" Lâm Mộc lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Chí Tôn Tích vừa bị ép quá mức nên tình trạng hiện tại của anh quá tệ.
"Được, ngươi muốn làm gì thì làm, nếu ngươi đã vượt qua cửa ải này rồi thì ta không làm khó ngươi nữa."
Mãnh thú nói thêm: “Đúng rồi, ngươi cũng có thể lấy đi nhẫn trữ vật của hai bộ xương trắng. Vì ngươi vượt qua được cửa ải của ta nên đó cũng coi như phần thưởng dành cho ngươi.”
"Được rồi, cảm ơn!"
Lâm Mộc cảm ơn rồi nhanh chóng ngồi xuống, bắt đầu khôi phục lại thân thể.
Lâm Mộc cũng không quá lo lắng chuyện con thú sẽ nhân cơ hội tấn công anh.
Bởi nếu nó thực sự muốn làm điều này thì vừa rồi nó hoàn toàn có thể phát động một cuộc tấn công vào một người không còn sức phản kháng như anh.
Ước chừng nửa giờ sau, Lâm Mộc lại mở mắt ra.
Khả năng phục hồi của thân xác cấp độ Linh Thể rất tốt, hầu hết các vết thương trên cơ thể do Chí Tôn Tích vận động quá mức đều đã được phục hồi.
Tuy nhiên, trạng thái xuy nhược của anh không thể phục hồi trong thời gian ngắn.
“Tạm thời như vậy đã.” Lâm Mộc đứng lên.
Sau đó, Lâm Mộc đi về phía hai bộ xương.
Vì con thú vừa nói nhẫn trữ vật của hai bộ xương là phần thưởng của anh nên anh đương nhiên không khách khí.
Hai bộ xương đã bị gãy theo thời gian vì chúng đã ở đây quá lâu.
Nhưng những chiếc nhẫn trữ vật trên đầu ngón tay của bộ xương vẫn còn nguyên vẹn.
Sau khi tháo hai chiếc nhẫn ra, Lâm Mộc nhanh chóng kiểm tra.
Không gian chứa đồ của hai chiếc nhẫn này khá lớn.
"Có khá nhiều thứ."