Mục lục
Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu báo thù) - Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ện, Hứa Hạo Nhiên đã đứng bên cạnh bức tượng.



Sau đó, cậu ta không ngừng đào bới tìm kiếm khe hở giữa bức tượng và bức tường đá.



Nhưng dù Hứa Hạo Nhiên có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cậu ta vẫn thấy rằng bức tượng và bức tường đá này dường như là một thể hợp nhất.



Không giống như được người ta ghép vào.



Hứa Hạo Nhiên thở hổn hển vì kiệt sức: “Không được rồi, em không đủ sức”.



“Nếu như có thêm lực mạnh hơn chút, có thể phá vỡ những thứ này thì tốt”.



Lý Phong nhíu mày, lập tức đứng đằng sau Hứa Hạo Nhiên, vỗ vai cậu ta, nói: “Để anh”.



Sau đó, trước mặt tất cả mọi người, hai tay của Lý Phong nhẹ nhàng đặt lên bức tượng cao lớn đó.



Ngay sau đó, Lý Phong dùng lực mạnh.



“Rắc!”



“Rắc!”



“Rắc!”



Đột nhiên, toàn bộ bức tường đá xuất hiện những vết nứt!



Ngay lập tức, miếu Long Vương bắt đầu rung chuyển kịch liệt!



“Mở ra!”



Cùng với tiếng hét của Lý Phong, bức tượng cao sáu bảy mét đã bị anh dùng hai tay tách đôi ra!



Quả nhiên, sau khi bức tượng được tách ra khỏi tường đá, mọi người phát hiện ra phía trước bọn họ thật sự có một lối đi hẹp đủ cho một người đi lại tự do bên trong.



Lý Phong đi trước, Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên theo sau.



Lối đi này rất sâu, nhưng bởi vì đã bị bức tượng đó hoàn toàn bịt kín.



Vì vậy, nền đất trong đó rất khô ráo.



“Cộp”.



“Cộp”.



“Cộp”.



Trong mật đạo thỉnh thoảng lại vang lên tiếng bước chân giẫm lên phiến đá.



Bọn họ đi một lúc nhìn thấy một ngã ba ở phía trước.



Ba con đường tạo thành hình cánh quạt hiện ra ở trước mặt.



Edek dùng đèn pin soi khắp mọi ngả đường.



Sau đó nói: “Ba mật đạo này đều rất sâu”.



“Dựa vào kết cấu của nó, có lẽ chỉ có một con đường là con đường sống”.



“Hai con đường còn lại là đường cụt”.



Ngay khi Edek vừa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên cười, nói: “Không sao đâu, chúng ta có máy bay không người lái mà!”



Trong khi nói chuyện, Hứa Hạo Nhiên đã mở ba lô của mình ra.



Cậu ta lấy một chiếc điều khiển to bằng chiếc bánh bao.



Sau đó ba chiếc máy bay không người lái nhỏ chỉ bằng một con ruồi bay ra.



Những chiếc máy bay không người lái được sử dụng để khám phá các mật đạo và cơ quan.



Ngay sau đó, ba chiếc máy bay không người lái có kích thước bằng con ruồi này bay về phía ba mật đạo.



Trên điều khiển từ xa trong tay Hứa Hạo Nhiên có một màn hình hiển thị.



Máy bay không người lái có thiết bị nhìn ban đêm.



Mặc dù có hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn rõ đường đi trong mật đạo.



“Xoẹt!”



Đột nhiên màn hình của một chiếc máy bay không người lái chuyển sang màu đen!



Ngay sau đó, màn hình của hai chiếc còn lại cũng chuyển sang màu đen thui!



“Ủa, chuyện gì thế này?”



Hứa Hạo Nhiên ngạc nhiên hỏi.



Cậu ta cố gắng nhấn các nút điều khiển nhưng không thấy chiếc nào trong số ba chiếc máy bay không người lái đó phản hồi lại.



Sau khi Lý Phong liếc qua một cái, anh nói: “Rõ ràng là ba chiếc máy bay không người lái này đều đâm vào cơ quan rồi”.



“Cả ba con đường này đều không phải là đường sống”.



Nói xong, Lý Phong đứng trước lối đi chính giữa.



Anh duỗi một ngón tay ra và chạm vào lưỡi mình.



Sau đó, Lý Phong giơ ngón tay lên, đặt trong khôn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK