"Chồng à, anh không thương em nữa rồi đúng không?"
Một tiếng yêu thương lần nữa thoát ra khỏi cuống họng, nghe xong người đàn ông có kêu ngạo đến mấy ngay lập tức không thể nào cưỡng lại nổi sự đáng yêu này, ngay lập tức mềm lòng.
"Em..."
Kiều Mộng nũng nịu như thế thì làm sao trái tim của Duy Nam chịu nỗi nữa, nhìn cô lúc này trong rất đáng yêu và dễ thương, nhưng anh biết không phải tự nhiên mà cô đòi uống bia như thế, chắc chắn cô đang có tâm sự và có chuyện gì rất khó nói.
Duy Nam vội gật đầu rồi đi nhanh xuống phòng bếp lấy một lon bia lạnh cho cô, sau đó cùng với Kiều Mộng đi thẳng lên phòng mà chẳng thèm ngó ngàng gì đến Ngọc Ái.
Cô ta định mặt dày gọi tên của Duy Nam đứng lại nhưng ngay lúc này chị Ly đã vội bước ra rồi tắt tivi, sau đó không nói lời nào mà tiến đến đẩy giúp Ngọc Ái vào phòng của cô ta.
"Khoan đã, chị Ly, ai cho phép chị đẩy tôi vào phòng hả? Tôi vẫn chưa muốn vào phòng kia mà, ở đâu mà chị có quyền tự tiện như thế?"
"Vậy bây giờ cô Ngọc Ái muốn ra phòng khách đúng không?"
"Chị..."
"Tôi chỉ làm theo lời của cô đã nói lúc nãy với bà chủ thôi! Nếu tôi không làm đúng ý mất công bị cô Ngọc Ái mách lại với bà chủ, tôi sợ bị la lắm cô Ngọc Ái ạ, phiền cô đừng nói gì nữa nhé!"
Chị Ly nói rồi thì đỡ cô ta qua hướng giường.
Mặc dù trong lòng Ngọc Ái rất tức giận nhưng cũng phải câm nín không dám nói lời nào vì chị Ly đang chạm vào người của cô, chị ấy hạnh động khá mạnh tay nên cô ta không dám kháng cự lại, với một phần Ngọc Ái cũng biết chị Ly không ưa gì cô ta.
Còn ở trên phòng ngủ của người đàn ông lúc này, cô và Duy Nam tiến đến ghế sofa ngồi xuống, Kiều Mộng không nói câu nào mà với tay lấy hộp vịt nướng đổ ra đĩa.
Duy Nam nhìn một màn động tác của cô, trong lòng có chút khó hiểu. Anh nhớ đến sắc mặt cùng với câu nói nửa úp nửa mở của cô, anh không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
"Kiều Mộng, em bị làm sao nữa rồi đúng không?"
"Không có!"
"Anh cứ nghĩ lần đó xong em sẽ không bao giờ uống bia nữa, sao bây giờ lại đòi uống bia thế? Đang có tâm trạng gì sao?"
Kiều Mộng không hiểu sao cứ thấy khó chịu từ lúc trước bữa ăn đến giờ, biết làm như thế là rất vô duyên nhưng cô lại không thích Duy Nam quá thân mật với Ngọc Ái.
Duy Nam thấy cô im lặng thì nói tiếp:
"Em đang có tâm trạng gì à? Nói anh nghe đi, đừng giữ trong lòng nữa."
Kiều Mộng phụng phịu lắc đầu.
"Em không có, bia của anh đâu, anh không uống cùng em à?"
"Em đang ghen đúng không?"
Sau câu hỏi đó của người đàn ông đặt ra, hai má của Kiều Mộng không tự chủ được mà bắt đầu đỏ dần lên, cô đánh ánh mắt đi hướng khác, trong lòng không muốn Duy Nam nhận ra biểu hiện khác thường của mình.
"Anh ăn vịt nướng đi, đây cũng là món anh thích mà!"
Biết cô đang lảng tránh không trả lời nên Duy Nam đã đứng dậy rồi đi đến tủ rượu lấy chai rượu và một cái ly đi đến bàn ngồi xuống. Rót ra một ly rượu khá đầy, người đàn ông không chần chừ gì mà ngửa mặt nốc cạn hết cả ly, Kiều Mộng thấy thế nên đã vội nói:
"Duy Nam, anh làm gì đấy? Sao lại uống rượu nhiều vậy, anh đừng làm em sợ nha!"
Duy Nam mặc kệ lời của cô nói mà với lấy chai rượu rồi đưa lên miệng uống rất nhiều ngụm, cô nhanh tay chụp lấy chai rượu rồi nhíu chặt mày nói:
"Anh đang làm cái trò gì vậy hả?"
"Những lời em nói khi nãy với Ngọc Ái đều là nói dối đúng không?"
Kiều Mộng không ngờ ai lại đột nhiên về sớm như vậy, chẳng lẽ cuộc đấu khẩu ban nãy anh đã nghe thấy hết rồi sao?
Chính vì vậy mà trong lòng anh luôn ôm hy vọng, mong chờ điều gì đó ở cô.
"Anh đã nghe được hết sao? Em... em tức quá nên... nên đã nói dối, em xin lỗi!"
Nghe đáp án của người phụ nữ, trong lòng Duy Nam hụt hẫng vô cùng.
Có lẽ anh không nên ôm hy vọng làm gì nữa!
Cũng phải thôi, cô đang làm những gì mà trong hợp đồng yêu cầu mà thôi.
Kiều Mộng có thể nói ra hàng trăm, hàng nghìn câu nói ngọt ngào với anh, nhưng cô chẳng thể nào trở thành người phụ nữ của anh.
Cô diễn tốt vở kịch của một người mang thai giả, nhưng lại chẳng thể nào đón nhận tình cảm của anh.
Yêu một người, theo đuổi một người nó khó khăn đến như vậy sao?
"Ừ, anh biết em nói dối mà, và cũng biết vị trí của anh trong lòng của em thì anh chẳng là gì hết cả. Từ giờ em muốn nói gì cũng được, anh hứa không bao giờ xem nó là lời nói thật đâu."
Thái độ của người đàn ông rất lạ, Kiều Mộng không biết cô đã là gì sai mà anh trở nên cáu gắt với cô như thế.
Nhưng chắc anh đang rất đau lòng khi nghe Kiều Mộng đem những lời nói ngọt ngào ra để đùa giỡn.
Càng nghĩ, sống mũi Kiều Mộng cay cay, cô bật mở nắp lon bia ra rồi uống hết cả nửa chất lỏng đắng cay trong lon.
Hôm nay là ngày gì Kiều Mộng cũng chẳng biết, tâm tình cứ khó chịu rồi bực tức hết chuyện này đến chuyện khác, mặc dù khi nãy màn đấu võ mồm với Ngọc Ái là cô thắng nhưng cô lại cực khó chịu và không được vui.
Kiều Mộng không muốn phải đối mặt rồi đấu khẩu với cô ta nữa, quả thật cô không ngán bất cứ một ai hết nhưng con người của cô không phải như thế, chửi rủa người khác chẳng có gì vui cả, chỉ thấy càng khó chịu hơn mà thôi.
Sau khi uống hết già nửa lon bia, Kiều Mộng vẫn chưa đụng đến miếng thịt vịt nào, cả hai lúc này vẫn im lặng không ai nói với ai câu nào nữa hết.
Khoảng chừng năm phút sau, Kiều Mộng đứng dậy và định xuống nhà lấy thêm bia thì Duy Nam nắm lấy tay của cô rồi hỏi:
"Em đi đâu vậy? Tại sao nói muốn ăn vịt nướng mà từ nãy giờ không ăn đi."
"Em đi lấy thêm bia."
"Một lon đủ rồi, em uống nhiều quá làm gì? Anh cũng đang uống rượu, anh không làm chủ bản thân được đâu đấy! Em đừng uống nữa, không tốt đâu, tỉnh táo vẫn tốt hơn, chứ em mà say thì chuyện như lần trước sẽ xảy ra nữa đấy!"
Kiều Mộng ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Duy Nam, cô đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của anh, nhìn thẳng vào mắt anh cô nói:
"Vậy anh hứa đi nếu hôm nay em say, anh không được làm chuyện đó, anh dám hứa không?"
"Không dám!"
Kiều Mộng rất bất ngờ, người đàn ông này, anh ta có cần trả lời nhanh đến thế không?