Người đàn ông giật mình, lúc này anh mới nhận ra trong phòng mình còn có người khác. Duy Nam vội vã buông tay cô ra, gội bật dậy.
"Em sao vậy?"
Trong căn phòng chỉ còn lại ánh đèn vàng mờ ảo từ chiếc đèn ngủ, Kiều Mộng nương theo ánh sáng yếu ớt đó nhìn người đàn ông. Cô xoa xoa lấy cổ tay đang bị đau, trả lời lại anh.
"Tôi... tôi thấy anh không đắp chăn, sợ anh lạnh nên đã..."
Kiều Mộng chưa kịp nói hết câu đã bị người đàn ông lên tiếng cắt ngang lời cô.
"Sao em ngốc vậy! Trong phòng đang bật điều hoà, em mang đồ ngủ mỏng manh như vậy không biết lạnh hay sao mà lại đưa chăn cho anh, em cầm lấy chăn rồi qua giường ngủ đi!"
Kiều Mộng cũng chẳng biết, tại sao cô lại quan tâm người đàn ông đến vậy.
Đáng lý ra, cô nên mặc kệ anh ta nằm co ro ở trên ghế sô pha chứ.
Nhưng không, cô lại làm ngược lại, âm thầm quan tâm anh.
Dường như trong người cô le nhói thắp sáng một cung bậc cảm xúc nào đó.
Kiều Mộng ngồi xuống sô pha, cô hít một hơi thật sâu, sau đó nói:
"Duy Nam, hay tôi và anh đổi chỗ cho nhau đi! Anh qua giường nằm còn tôi sẽ ngủ ở ghế sô pha cho. Dù gì tôi đến đây cũng là để làm việc mà, tôi nhận lương của anh thì tôi phải biết điều với anh chứ."
Lời nói vừa dứt, Duy Nam đứng dậy kéo mạnh cô đi về phía giường, anh dùng lực nhấc bổng cả cơ thể của Kiều Mộng lên, sau đó thô lỗ ném lên giường.
Kiều Mộng chưa kịp phản ứng ra mọi chuyện, người đáp xuống nệm giường mềm mại. Cô định chống tay ngồi dậy, cảm thấy phía bên cạnh cô nệm giường bị núm xuống.
Cô giật mình, ngoảnh đầu lại phía sau.
Chỉ thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông tiến lại gần, hai cánh tay to khoẻ gắt gao ôm lấy vòng eo bé nhỏ tinh tế của cô, ép cô nằm xuống dưới giường.
"Duy... Duy Nam, anh làm gì vậy?"
Người đàn ông tìm tư thế thoải mái nhất, anh gục mặt vào hõm vai của cô, hơi thở ấm nóng phà vào da thịt mềm mại của cô.
"Ngủ đi, muộn lắm rồi! Em yên tâm, hết hôm nay thôi! Ngày mai anh sẽ khác, anh sẽ không làm em phải khó xử và cảm thấy phiền phức nữa đâu!"
Kiều Mộng ngơ ngác vài phút, cô không kịp tiêu hoá những lời gì mà người đàn ông vừa nói. Âm thanh của anh rất khác lạ, dường như đang giấu giếm điều gì đó.
"Duy Nam, anh đang giận tôi đúng không?"
Có phải vì cô luôn tỏ vẻ lạnh lùng với anh, vậy nên anh đã tức giận với cô?
Nhưng tức giận với cô làm gì chứ?
Giữa cô và anh ta đâu có điểm gì chung?
Thân thế hai người đã chênh lệch rất lớn.
Cô là một người con gái vùng nông thôn, suy nghĩ xa vời.
Còn anh là trai thành phố, từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường giáo dục nghiêm khắc, đã thế còn là ông chủ của một nhà hàng có tiếng.
Hai người đến với nhau chỉ vì hiểu lầm nhỏ, nay nằm chung trên một chiếc giường cũng là do bản hợp đồng giấy trắng mực đen ràng buộc.
Cô không yêu anh, và anh cũng không thể nào ép buộc cô phải yêu anh được.
Vậy thì lấy lý do gì để mà anh có quyền giận cô cơ chứ?
"Anh có là gì của em đâu nên làm sao dám giận em! Kiều Mộng, em đừng suy nghĩ quá nhiều! Hãy mau ngủ đi, đã muộn lắm rồi!"
Cách nói chuyện của người đàn ông như thế cũng đủ để cho Kiều Mộng biết rằng anh ta đang giận cô.
Nhưng cảm giác được anh ôm từ phía sau như thế này làm Kiều Mộng cảm thấy rất hạnh phúc.
Hai mươi bốn tuổi đầu, chưa có một mảnh tình vắt qua vai, không biết đến cảm giác yêu là gì nhưng khi gặp người đàn ông có tính cách thô lỗ này, Kiều Mộng biết được rất nhiều thứ.
Chắc có lẽ anh ta đang rất đau lòng vì suốt ngày bị cô từ chối tình cảm, Kiều Mộng cũng rất muốn được sống thật với bản thân mình nhưng cô không thể được.
Thở ra một hơi thật dài ngay lập tức Kiều Mộng xoay người lại rồi choàng tay qua ôm lấy thắt lưng của người đàn ông.
Hành động đột ngột này của cô khiến cho Duy Nam đứng hình mất vài giây, cơ bắp phút chốc căng cứng.
Khỏi phải đoán cô cũng biết, vì cái ôm bất ngờ này đã khiến cho người đàn ông rơi vào tình huống bí bách.
Anh bất ngờ vô cùng, không ngờ cô gái lại đáp lại cái ôm nồng nhiệt của anh.
Suy nghĩ của phụ nữ đúng thật là phức tạp.
Ban đầu dù anh đã cố gắng bao nhiêu thì đều nhận lại cái lắc đầu đầy phũ phàng.
Duy Nam cũng kiên trì lắm ấy chứ, cũng nhiệt tình theo đuổi cô, nào nhờ chỉ càng làm cho cô thêm ghét cay ghét đắng về mình.
Theo đuổi mãi cũng mệt rồi!
Người đàn ông muốn buông tay, tôn trọng với quyết định của cô.
Muốn để cho hai người hoàn toàn tự do trong cuộc sống của mình.
Không ai vì ai để mà sống!
Thế nhưng, vào phút cuối Duy Nam chọn cách buông bỏ, người con gái liền làm ra hành động bồng bột như vậy.
Một con sói già như anh đâu thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình chứ?
"Kiều Mộng, em làm sao vậy?"
Hai tay của Duy Nam cứng đờ, anh vẫn chưa thoát khỏi sự bất ngờ mà cô gái đem đến, tay không biết nên đặt vào đâu cho hợp lý.
Sau cùng, người đàn ông đành hạ tay xuống, một tay làm gối cho cô, tay còn lại đặt vào sống lưng của Kiều Mộng.
Kiều Mộng không nói gì, cô càng ôm chặt lấy anh hơi, hít hà mùi hương quen thuộc trên người anh.
"Kiều Mộng, em có biết em đang làm gì không?"
Ở trong lồng ngực của người đàn ông, Kiều Mộng cố gắng kìm nén nước mắt của mình, khẽ lắc đầu đáp lại câu nghi vấn của anh.
"Duy Nam! Anh đã nói đúng rồi!"
"Gì, gì cơ?"
"Anh thật sự nói đúng rồi!"
"Em... không sao chứ, Kiều Mộng?"
"Hình như... em đã... đã dần yêu anh mất rồi!"
Hai bên tai ù ù, chẳng thể nghe rõ những lời mà người con gái vừa nói ra.