"Giám đốc, anh hiểu lầm rồi, trong cái bịch đó là thức ăn thừa lại của khách, dì Tâm hoàn toàn không hề đụng vào bất cứ thực phẩm tươi mới nào của nhà hàng. Lâu lâu có mấy đợt cắt bò vụn, số bò vụn đó hay cho nhân viên nấu mì ăn, nhưng dì Tâm lại nhường phần của dì ấy cho tôi đem về nhà. Tôi xin cam kết với giám đốc, dì Tâm không có tội gì hết."
Ấn đường người đàn ông nhíu lại, dường như anh không tin vào những gì mà cô gái vừa nói.
"Cô nói cái gì? Ăn đồ ăn thừa lại của khách hàng sao?"
Kiều Mộng cảm thấy việc làm của dì Tâm có gì sai trái đâu. Anh ta được sinh ra ở vạch đích, thứ cao lương mỹ vị gì cũng đều được thưởng thức qua. Còn người nghèo đi mưu sinh như cô, và nhiều người khác thì phải vất vả bươn chải mới có cái ăn qua ngày. Đồ ăn của nhà hàng toàn là những món đắt tiền, có nằm mơ hay đầu thai kiếp sau thì cũng chẳng biết đến bao giờ cô mới được ngồi ăn uống như một vị khách đến nhà hàng này. Kiều Mộng không hề cảm thấy ghê bẩn chút nào, miễn có cái để ăn là mừng lắm rồi.
Từ nhỏ ở dưới quê, quanh năm cả nhà cô ăn toàn cơm trắng và cá khô, lâu lâu mới có được bữa thịt, nhưng Kiều Mộng không dám ăn nhiều. Cô nói dối bản thân mình không thích ăn thịt lợn, nhường phần của mình cho mẹ và em trai ăn, con cô lấy cơm trắng trộn chung với cá khô. Tuy thức ăn khó nuốt nhưng nhìn thấy mẹ và em có bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng, trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Còn lên thành phố, từ ngày dì Tâm lấy thức ăn thừa cho cô, trong lòng cô phấn khởi, vui mừng không thôi, cô đỡ tốn chi phí mua thức ăn mà còn được ăn những món ngon đắt tiền, lại còn đầy đủ chất dinh dưỡng nữa.
Đến tận thời điểm hiện tại Kiều Mộng vẫn không dám nhìn thẳng mặt người đàn ông, cô cười nhạt rồi nói:
"Có phải giám đốc đang rất bất ngờ và đang khinh thường tôi bẩn thỉu đúng không? Nhà hàng của giám đốc là một hàng nổi tiếng nhất thành phố này, chứ không phải quán cơm bình dân, những thực khách đến đây đều giàu có sang trọng. Họ luôn gọi cái bill tận mấy triệu bạc nhưng có bao giờ ăn hết món đâu, nói đúng thì trong mười bàn cũng sẽ có một đến hai bàn thừa lại thức ăn. Thức ăn thừa đó nếu vứt đi thì lãng phí lắm, nhiều người không có cái để mà ăn nữa kìa. Tôi rất biết ơn dì Tâm, biết ơn luôn cả nhà hàng của giám đốc, nhờ nhà hàng mà tôi và em trai mình đã sinh sống được ở cái đất thành phố này chật kín người này. Thú thật thì cũng nhờ nhà hàng mà hôm nay tôi đã dư ra được số tiền kha khá để mua một xe máy mới cho em trai tôi. Giám đốc, tôi biết mình đã sai, ngày đó tôi không nên vội kết luận anh là kẻ xấu, và càng không nên nghi ngờ anh có ý xấu lẻn vào nhà bếp ăn cắp vặt bí quyết nấu ăn của nhà hàng. Tôi… tôi chấp nhận bị sa thải, kể từ giờ tôi sẽ không lấy thức ăn thừa của nhà hàng nữa đâu, tôi sẽ không nhận đồ dì Tâm lấy đem cho mình. Tôi xin giám đốc… van nài anh… làm ơn… thương tình mà bỏ qua lần này. Tôi xin giám đốc đừng sa thải dì Tâm có được không?"
Đây là lần đầu tiên Kiều Mộng ngồi nói chuyện với một người đàn ông lâu đến thế, còn năn nỉ và nói rất nhiều nữa. Nhưng những lời cô nói ra hoàn toàn là từ tận đáy lòng của cô, cô không hề gian dối hay giở trò để anh ta xót thương cho cô.
Nghe xong những lời của cô gái nói, Duy Nam mới ngỡ ngàng khi biết bản thân mình đã hiểu lầm cô. Anh ta cứ tưởng cô là đồ ngu ngốc đi làm cả ngày để nuôi trai bao, vậy mà giờ đây anh ta mới biết người lúc đó mà cô chở đi mua xe chính là em trai của cô. Sau tự nhiên nghe cô nói ra những lời nói đó anh ta thấy vô cùng xót thương cho hoàn cảnh của cô, từ nhỏ cho đến lớn chưa bao giờ Duy Nam ăn thừa lại đồ ăn đã ăn qua một lần nên quả thật anh ta khi nghe cô nói ra những câu đầu thì anh ta đã cho rằng cô là một con người thật bẩn thỉu.
Nhưng khi biết hết mọi chuyện, nghe từng câu từng chữ mà anh ta thấy quả thật rất thấm, bên ngoài kia còn rất nhiều người phải chịu đói chịu khát, không có nhà để ở, có người đi xin từng miếng ăn, nói như vậy thì cái việc cô lấy thức ăn thừa là không hề sai trái.
"Được rồi, nếu như thế thì cô và cả dì Tâm không có lỗi trong chuyện này!"
Nghe người đàn ông nói vậy, hai mắt của cô sáng rực lên, trong lòng phấn khích vô cùng. Cảm thấy bản thân mình chắc chắn sẽ còn cơ hội được ở lại tiếp tục làm trong nhà hàng này, Kiều Mộng nở một nụ cười tươi rói, ánh mắt hạnh long lanh nhìn về phía sai, vui mừng nói:
"Vậy… giám đốc sẽ bỏ qua chuyện này, anh sẽ không sa thải dì Tâm và cho tôi cơ hội đúng không?"
Anh nhíu nhíu mày, hạ thấp giọng hỏi:
"Ai nói thế?"
Nụ cười trên môi Kiều Mộng ngay tức khắc đã bị dập tắt bởi ba chữ vừa rồi được phát ra từ miệng của anh ta.
Cơ hội của cô chẳng lẽ không còn nữa sao?
Nếu mất công việc này thì cô phải ở lại thành phố thêm vài năm nữa thì mới có dư số tiền so với dự đinh. Trong đầu Kiều Mộng bỗng nghĩ, không lẽ nào cô phải chấp nhận ở lại thành phố thêm bốn năm nữa sao? Nhưng ngay lúc này Duy Nam lấy cái điều khiển rồi bấm nút gì đó, trên màn hình lúc này nhảy đến đoạn camera cô đang học nấu ăn và chăm chú ghi vào quyển sổ nhỏ của mình. Giờ thì Kiều Mộng đã hiểu lý do rồi, tất cả cũng đều tại cô hết chứ không phải vì Duy Nam đang tức giận và ghét cô nên mới đòi sa thải dì Tâm. Cô như cứng họng không biết phải giải thích với anh ta làm sao nhưng ngay giây phút đầu óc rối rắm nhất thì bên ngoài phòng làm việc của anh ta bỗng vang lên tiếng gõ cửa liên tiếp. Minh Hiếu ở bên ngoài vừa gõ cửa vừa nói lớn:
"Anh Nam, không xong rồi, bà nội và cô Ngọc Ái hôm nay đến tận nhà hàng nữa rồi kìa! Bà nội đang muốn gặp mặt anh đấy. Anh Nam, anh có nghe em nói không vậy? Bà nội đi vào thang máy rồi kìa!"