"Vậy mọi chuyện là sao ạ? Bà nội kể cho cháu biết với được không?"
"Hôm trước, lúc cháu ngất xỉu rồi thì ta và ba của Duy Nam đã ngồi lại nói chuyện với Minh Hiếu, sau khi nghe thằng bé kể đầu đuôi mọi chuyện thì ta mới biết tất cả là do Duy Nam hết. Với lại bây giờ ta và ba của Duy Nam đã thống nhất đưa Kiều Mộng về đây sinh sống để ta tiện chăm sóc cho con bé và đứa bé trong bụng nữa."
"Bà nội, bà đã hết thương cháu rồi sao? Bà không còn sợ cháu hay gia đình của cháu buồn nữa, bây giờ bà chỉ biết đến cái cô Kiều Mộng đó thôi à, còn cháu thì sao hả bà?"
Bà nội ú ớ không biết phải giải thích như thế nào cho cô ta hiểu, bà rất muốn Ngọc Ái làm cháu dâu của bà nhưng cũng rất muốn có cháu chắt để bế.
Giờ đây Kiều Mộng đang mang thai, sau khi tiếp xúc bà mới biết cô không phải là loại người ham mê vật chất lại còn biết suy nghĩ cho người khác nữa.
Đúng ở kẻ dưới bà nội không biết phải làm sao hết, nhưng Duy Nam nói chỉ yêu mỗi một mình Kiều Mộng thôi, tình yêu là loại thứ mãnh liệt, dù có trói chân cỡ nào cũng không thể ngăn cấm được.
Với lại khi ngồi xuống suy nghĩ lại mọi chuyện thì bà mới biết mình đã quá sai khi định hôn ước cho Duy Nam và Ngọc Ái.
Nếu mà không có chuyện cái thai xảy ra thì cháu trai duy nhất của bà phải lấy cô ta, lấy một người mà anh không hề có tình cảm, lúc đó người đau đớn nhất là Duy Nam.
Nghĩ đến như vậy thôi thì sóng mũi của bà nội đã cay xè.
Ngọc Ái liền hỏi: "Bà nội, bà sao vậy?"
"Ta thật có lỗi với cháu, ta biết rằng cháu rất yêu Duy Nam nhưng giờ đây thằng nghịch tử này đã có người yêu rồi, còn sắp sửa có con nữa! Ta không thể để cho đứa bé sinh ra mà không có ba hoặc không có mẹ được, huống hồ gì Kiều Mộng và Duy Nam đang hẹn hò yêu đương, nếu như hai đứa nó không yêu nhau thì mọi chuyện sẽ được giải quyết cách khác."
"Vậy có nghĩa là, bà nội và bác Thành sẽ tác hợp cho hai người họ đến với nhau đúng không ạ?"
"Ngọc Ái... mong cháu hiểu cho ta, ta xin lỗi."
Hai hàng nước mắt của Ngọc Ái bỗng trực trào ra, cô ta với tay lấy túi xách rồi đứng dậy xin phép bà nội sau đó rời đi.
Chiếc xe của Ngọc Ái lại một lần nữa lăn bánh với tốc độ rất nhanh, được một đoạn khá xa cô ta thắng gấp lại rồi liên tục dùng tay đánh thật mạnh vào cái vô lăng cho hạ cơn tức giận, trong cơn tức giận cô ta nghiến răng nói:
"Lũ khốn nạn, chỉ là một đứa bé thôi có cần làm quá lên không? Bao nhiêu năm thanh xuân của tôi, ai hiểu cho tôi chứ, nhất định tôi không bỏ qua đâu, chờ đó, Duy Nam chỉ được thuộc về tôi thôi! Kiều Mộng... Kiều Mộng... cái thai của mày làm cản trở chuyện đại sự của tao, mày đừng trách tao, mày mãi mãi không bao giờ thắng nổi tao đâu con khốn."
Gầm gừ một lúc lâu, Ngọc Ái vội đề máy xe rồi đạp ga chạy đi đến quán rượu. Giờ đây chỉ có men rượu mới có thể giúp cô ta quên đi nỗi buồn này.
Nhưng lời nói của Duy Nam cứ văng vẳng bên tai của cô ta, Ngọc Ái nhớ như in từng lời mà anh nói ra ở quán cà phê, vì những phút giây kích động cô ta đã lỡ để anh thấy được bộ mặt thật của mình.
Kể từ đây, muốn cướp Duy Nam về bên cạnh thì nhất định cô ta phải biết tiết chế lại bản thân mới được.
Cơn tức giận từ từ được hạ xuống thì bỗng điện thoại của cô ta vang lên, dãy số của bà Nguyễn hiện trên màn hình, thở mạnh một hơi mệt mỏi rồi cô ta nghe máy:
"Con nghe đây."
"Sao rồi, thằng nhãi ranh đó đã nói gì với con, nó có nói khi nào tiến hành hôn lễ không? Con tranh thủ đi, mẹ và ba của con không muốn chần chừ mãi đâu nhé."
"Anh ta nói không muốn lấy con, anh ta chỉ muốn lấy con khốn kia thôi, con mệt quá mẹ à."
"Con nói cái gì hả? Thằng chó đó nó dám nói như vậy với con sao? Gia thế nó hơn nhà ta thì nó được quyền làm phách thế à? Con ngu vừa thôi, mau đến gặp bà nội của nó đi, nhanh lên cho mẹ, cứ làm theo cách ngày hôm qua nhé, bà ta nhất định động lòng."
Ngọc Ái vẫn tập trung lái xe nhưng chỉ với tốc độ bình thường, không quá chậm cũng không quá nhanh, khi nghe được bà Nguyễn bảo cô ta đi gặp bà nội thì cô ta cười khẩy lên rồi nói:
"Bà nội sao? Lão già đó bây giờ một tiếng Kiều Mộng... hai tiếng cũng là Kiều Mộng, bà ta vừa xin lỗi con đấy, gia đình của bà ta sẽ chọn đứa bé, bây giờ con mệt mỏi lắm mẹ à."
"Im ngay, không được mệt mỏi biết chưa hả? Suy nghĩ đi, mau tìm cách để làm con khốn đó biết khỏi đây, vị trí sẽ là của con, ba và mẹ không muốn chờ đợi nữa đâu nhé, quá đủ rồi đấy, tí chuyện thôi cũng chả làm ra hồn, nếu không được về thì đừng nhìn mặt ba mẹ nữa."
Tiếng tút vang lên, cuộc gọi kết thúc, chiếc xe lại tiếp tục được phóng như bay, Ngọc Ái tức đến nỗi chỉ muốn chửi thề thôi nhưng phải cố gắng kiềm chế lại.
Gia sản của nhà họ Trần còn quan trọng hơn cả cô ta, những lúc như thế này cô ta rất mong muốn bà Nguyễn sẽ an ủi mình chỉ là một câu ngắn thôi nhưng chưa bao giờ bà ta làm điều đó hết.
Cố gắng ném hết mọi mệt mỏi và tức giận ra khỏi đầu nhưng mãi cũng không thể quên được, Ngọc Ái liền lấy điện thoại ra rồi gọi cho bạn của cô ta đến quán nhậu lai rai với nhau vài ly.
Hơn mười giờ tối, uống hết ly này đến ly khác, bạn của Ngọc Ái đã không chịu nỗi nữa mà nằm ngủ luôn trên bàn rượu, cô ta cười như một kẻ điên khi thấy bạn của cô ta như thế.
Ngọc Ái từ từ lấy cái ví rồi ném lại trên bàn rượu một xấp tờ năm trăm nghìn dày cộp, loạng choạng bước ra xe rồi láy xe về căn biệt thự của nhà họ Nguyễn.
Đầu óc không tỉnh táo lại chạy xe với tốc độ quá nhanh nên Ngọc Ái đã đâm vào cây cột điện, cũng may có người dân nhìn thấy rồi cứu cô ta ra khỏi xe sau đó gọi cho cấp cứu đến đưa vào bệnh viện.