Duy Nam thất thần ngồi xuống ghế chờ, những giọt nước mắt lại rơi ra, anh không biết khi cô tỉnh lại thì sẽ ăn nói như thế nào với cô. Và anh càng sợ hãi hơn, không biết Kiều Mộng đã thấy bản thân bị chảy máu hay không. Anh tin chắc cô đủ thông minh để biết được đó chính là tình trạng sảy thai.
Nhưng giờ đây Kiều Mộng đã qua cơn nguy kịch rồi, giữ được mạng sống là đã rất may mắn. Khi ông bà Nguyễn nghe được lời bác sĩ nói thì vội chạy theo bác sĩ, rồi nói Ngọc Ái cũng đang ngất xỉu, mong bác sĩ giúp đỡ, bác sĩ liền chỉ cho ông bà Nguyễn đi đến phòng hồi sức, sẽ có người đến khám cho cô ta liền.
Không khí lúc này im lặng đến nghẹt thở, Minh Hiếu không tin được những lời nói mà bác sĩ nói là sự thật.
Đưa mắt nhìn Duy Nam lúc này, một người đàn ông mạnh mẽ trưởng thành, nay đã ngồi khóc vì người mà anh ta yêu, vì đứa con bạc mệnh.
Ông Thành bước đến ngồi cạnh anh, vừa an ủi vừa động viên anh cố gắng vượt qua nỗi đau này.
Duy Nam thở dài mệt mỏi, trầm ngâm một lúc lâu, anh ngẩng mặt lên nói với ông Thành đi đến phòng bệnh cùng bà nội, bà nếu biết tin đứa bé không còn chắc chắn bà sẽ rất đau lòng.
Ông Thành nhìn trợ lý Hiếu, anh ta cũng nhìn thẳng vào ánh mắt của ông liền biết ông muốn mình thay ông an ủi người đàn ông.
Minh Hiếu gật đầu đồng ý, thay thế chỗ của ông Thành.
"Anh Nam, dù đau lòng đến cỡ nào thì anh cũng không được để Kiều Mộng thấy bộ dạng hiện tại của anh. Tôi hứa nhất định sẽ làm cho ra chuyện này, đợi Kiều Mộng tỉnh lại, tôi đưa cậu nhóc cùng với cô gái kia về rồi đi giao đoạn camera đã cắt ra cho cảnh sát, anh đừng quá đau lòng!"
"Cứ giao cho cảnh sát xử lý, chuyện làm ăn của gia đình đó từ giờ gia đình của chúng ta không liên quan đến nữa."
"Tôi biết phải làm gì mà!"
Kiều Quang và bạn gái lúc này cũng đã lấy máu xong, máu của cậu được đưa vào truyền cho chị gái trước, còn Ninh Tuyết thì đưa vào sau.
Lúc ở trong phòng lấy máu, Ninh Tuyết cũng đã nói cho bạn trai mình biết chuyện một sự thật, rằng chính Duy Nam là người đã cho mượn số tiền rất lớn để chạy chưa bệnh và tiến hành ca phẫu thuật của cậu.
Kiều Quang biết ngay mọi chuyện sẽ là như vậy, thế cho nên chị gái của cậu mới đi làm không về nhà đúng thời gian.
Nhưng bây giờ trong đầu của cậu rất rối rắm, Kiều Quang không biết tại sao cô lại có thai, nhưng giờ đây chuyện đó không còn quan trọng nữa, cậu chỉ muốn biết cô đã tỉnh lại chưa thôi.
Bước nhanh đến chỗ của Duy Nam, cậu vội vàng lên tiếng nói:
"Anh Nam, chị của em sao rồi anh?"
Nghe cậu thanh niên hỏi, Duy Nam đưa tay lên lau nước mắt rồi từ từ ngước mặt lên nhìn cậu, anh ra nói:
"Kiều Mộng đã qua cơn nguy kịch rồi, anh cảm ơn hai đứa nhiều nhé!"
Ninh Tuyết thấy người đàn ông khóc thì rất lo lắng nên đã hỏi:
"Anh Nam, chị gái qua cơn nguy kịch rồi mà, sao anh lại khóc vậy? Chị ấy đã tỉnh lại chưa anh? Em và anh Quang có thể vào thăm chị ấy một chút được không ạ?"
"Kiều Mộng vẫn chưa tỉnh lại, cô ấy đang được truyền máu. Hiện tại anh cũng không biết đến khi nào mới được thăm cô ấy. Nhưng mà yên tâm đi, khi nào được vào thăm anh sẽ gọi báo cho hai đứa, giúp giùm anh thêm một chuyện nữa được không? Đừng để bác gái biết chuyện này nhé."
Kiều Quang liền gật đầu, vì đâu thể nào nói mọi chuyện ra cho mẹ Ngọc biết tuốt được.
"Được rồi, chuyện mẹ của em, anh không cần lo đâu, nhưng đứa bé của chị em, không sao chứ?"
Nghe đến đứa trẻ, trong lòng của Duy Nam đau như có ai đang xé tan thành trăm mảnh, anh không thể nào thở được nữa và cũng không thể nào nói được nên lời, Minh Hiếu thấy sắc mặt của anh vội nói vào:
"Ờ... hiện tại đừng nhắc đến chuyện này nữa được không? Kiều Quang và Ninh Tuyết này, để tôi đưa hai người về nhé, khi nào Kiều Mộng tỉnh lại, tôi sẽ đến đón hai người vào thăm cô ấy, có được không?"
"Hiếu!"
"Anh Nam..."
"Không cần giấu hai đứa nó nữa đâu, cậu đưa hai người họ về, rồi kể mọi chuyện cho họ biết đi!"
"Dạ, vậy tôi đưa hai người về trước, anh Nam, cố lên anh nhé, tôi tin anh làm được!"
Duy Nam gật đầu cho Minh Hiếu yên tâm, sau khi cả ba đi hết rồi thì chỉ còn có mỗi một mình anh ở lại.
Cảm giác này vô cùng tồi tệ, không gian lạnh lẽo bao trùm lấy Duy Nam, anh rất muốn hét lớn lên, tại sao ông trời lại tàn nhẫn như thế, tại sao phép màu không xảy ra, cô và cả đứa bé có tội tình gì, cô là một cô gái rất tốt bụng, có cần bất công với cô đến thế không kia chứ?
Sau bao nhiêu đau khổ, tổn thương, cô dần dần biết được cảm giác ngọt ngào của tình yêu, mật ngọt vẫn chưa cảm nhận được hết thì nỗi đau mất mát lại một lần nữa ập vào đầu của cô.
Duy Nam tự trách bản thân anh, chính anh không bảo vệ được cô và đứa bé nên mọi chuyện mới ra nông nỗi như thế này. Anh thấy bản thân không xứng đáng làm đàn ông, nếu như trên đời này có thể quay ngược thời gian thì hay biết mấy, vì nếu là có thật thì Duy Nam sẽ về sớm hơn nữa, và sẽ luôn bên cạnh của cô.
Sóng gió này vừa đi qua thì cơn sóng khác lại ập đến nhưng thật sự cơn sóng này quá lớn, lớn đến nỗi ai thấy cũng đau lòng và nghẹt thở.
Hơn ba tiếng trôi qua, cuối cùng Kiều Mộng cũng được đưa đến phòng hồi sức, Duy Nam chậm rãi đưa tay lên mở cánh cửa phòng, từng bước nặng nề di chuyển vào bên trong gặp cô.
Hai mắt của Kiều Mộng đã mở nhưng khi anh bước vào thì cô không nói năng lời nào cả, trán của cô đang được băng bó lại rất kĩ nhưng vẫn nhìn thấy được máu vẫn còn tươm ra ướt cả cái băng quấn.
Duy Nam bước đến giường, nắm lấy bàn tay của cô, anh xoa nắn rồi nói:
"Em đã tỉnh lại rồi sao? Anh vào với em rồi đây, sao không nói với anh lời nào hết vậy?"
"Duy Nam, chúng ta có con với nhau thật rồi, con của em còn không anh?"
Mũi của Duy Nam cay xè, nước mắt không kiềm chế được mà ứa ra. Cô mặc dù rất đau ở phần đầu nhưng vẫn cố gắng quay qua nhìn Duy Nam, cô thật sự rất sợ, cô đã cảm nhận được lúc bị té ở cầu thang, khi bụng của cô bị va chạm mạnh nó đã truyền đến cảm giác rất đau.