Sau khi đưa Kiều Mộng về phòng trọ, Duy Nam cũng vội quay lại nhà hàng. Cô lúc này đi vào phòng trọ, để đống đồ người đàn ông vừa mua cho mình qua một gốc rồi trèo thẳng lên cái nệm nằm xuống.
Đi từ sáng đến giờ Kiều Mộng cảm thấy rất mệt, giây phút này chỉ muốn ngủ một giấc cho để vơi đi cảm giác mệt mỏi kia đi.
Do mấy ngày rồi không có đêm nào yên giấc hết nên Kiều Mộng đã rất nhanh đi vào giấc ngủ thật say.
Duy Nam khi về đến nhà hàng rồi, anh cứ trông ngóng điện thoại, không biết tại sao đến bây giờ mà người con gái vẫn chưa gọi cho anh để cảm ơn vì anh đã mua cho cô thêm mấy cái váy nữa.
Người đàn ông cảm thấy thời gian mỗi lúc một trôi, đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua rồi còn gì nhưng không có động tĩnh gì cả. Bực dọc khó chịu đi đến lấy chai rượu, hôm nay lại là một hôm nữa anh mượn rượu để trút giận, trong lòng anh thầm nghĩ rằng, chắc có lẽ đến giờ cô vẫn chưa phát hiện anh mua thêm váy cho cô. Hoặc cũng có thể cô đã biết rồi nhưng lại không thèm quan tâm đến, cái cảm giác này rất là cay cú, anh khó chịu đến mức chỉ muốn đi ngược xuống hầm xe, lái xe phóng đến chỗ cô ở ngay tức khắc.
Nhưng nhìn lại giờ này cũng đã là ba giờ chiều rồi, chắc có lẽ cô đã vào bệnh viện với Kiều Quang cho nên không để ý đến những món đồ mà anh mua cho.
Đành hạ cơn tức giận vì anh biết đối với cô, Kiều Quanh rất quan trọng, chắc có lẽ đêm nay cô phải đến nhà anh để hoàn thành nhiệm vụ được giao nên giờ đây cô đang tranh thủ vào bệnh viện với em trai mình.
Nhưng Duy Nam đâu thể nào ngờ được, cô đang ngủ rất ngon giấc ở phòng trọ, bây giờ đã là ba giờ chiều rồi mà cô vẫn chưa tỉnh lại.
Đến gần sáu giờ, Kiều Mộng từ từ mở hai mắt ra, nhìn lên đồng hồ treo tường, cô giật mình ngồi bắn người dậy.
Thấy đã là sáu giờ tối, Kiều Mộng vẫn chưa vào viện thăm tình hình biến chuyển bệnh của em trai mình, rồi bây giờ cô chỉ còn một tiếng để chuẩn bị tinh thần, chờ đợi Minh Hiếu đến đón cô đi đến nhà của Duy Nam.
Vội chạy vọt vào phòng tắm rửa mặt, sau đó Kiều Mộng bước đi ra kéo mấy cái túi mà khi nãy Duy Nam đã mua cho cô.
Một túi là cái váy trắng lúc sớm cô đã thử, một cái toàn là đồ mỹ phẩm, nhân viên ở đó còn tận tình viết ra giấy những bước trang điểm nhẹ nhàng cho cô.
Bỗng Kiều Mộng mới chợt nghĩ, vậy túi còn lại là gì, cô kéo đến xem thì mới phát hiện bên trong có tận ba cái váy nữa, một cái màu xanh rêu, một cái vàng và một cái màu hồng.
Kiều Mộng rất bất ngờ và không biết tại sao mấy cái váy này lại ở đây, chợt nghĩ không lẽ nào Duy Nam đã mua thêm cho cô, nhưng cô không biết mua thêm váy cho cô làm gì vì sau lần này cô đâu còn đi đâu cùng anh nữa, nhưng cô thấy rất thích cái váy màu vàng.
Kiều Mộng có một bộ đồ màu vàng, mỗi khi bận màu đó lên cô thấy nước da của cô trông rất trắng, cô không chần chừ mà cầm lấy cái váy màu vàng mà anh đã chọn cho cô.
Đi vào nhà vệ sinh, tắm rửa thật sạch sẽ, mười phút sau Kiều Mộng bước đi ra ngồi trước cái gương, cô thấy bản thân mình không chịu chưng diện thì thôi, chứ một khi đã vun ra chút tiền thì vô cùng xinh xắn.
Với lại đây không phải là tiền của cô nữa, vừa được làm đẹp cho bản thân vừa được xinh đẹp nhưng quan trọng không tốn tiền thì ai mà chả thích.
Kiều Mộng từ từ trang điểm nhẹ, rồi thoa son, nhìn lại đồng hồ chỉ còn mười phút nữa là đã bảy giờ rồi, cô liền gọi cho Ninh Tuyết, nhờ cô ấy ở lại bệnh viện chăm sóc cho Kiều Quang giúp cô, có gì tầm tối cô sẽ tranh thủ vào với cậu.
Sau khi gọi điện thoại cho Ninh Tuyết xong, cô vội chọn đôi giày búp bê rồi đi ra đường lớn chờ Minh Hiếu đến đón.
Tại căn biệt thự lúc này.
Hai bên gia đình đã có mặt đông đủ, Ngọc Ái và gia đình của cô ta ai nấy trên gương mặt đều cười tươi rói. Còn Duy Nam lúc này thấp thỏm lo sợ vô cùng, đến tận bây giờ Minh Hiếu mới đi rước cô.
Anh rất sợ Minh Hiếu sẽ không đưa cô đến kịp lúc, để hai gia đình bàn bạc hôn sự xong thì cô xuất hiện lúc đó cũng như không, nên cô phải có mặt ở đây càng sớm càng tốt.
Liếc mắt thấy Ngọc Ái đang nhìn chằm chằm lấy mình, trong lòng người đàn ông vô cùng bực mình.
Anh thầm nghĩ nghĩ, chẳng lẽ cô ta nôn nóng lấy chồng đến như vậy sao? Có cần đến sớm thế không? Bảy giờ nhập tiệc thì sáu giờ ba mươi đến là vừa rồi!
Mới sáu giờ tối Duy Nam vừa trở về căn biệt thự thì đã thấy cô ta.
Đúng là mê trai dù có đầu thai cũng không hết! Càng nghĩ càng khiến người ta thêm bực mình.
Duy Nam diện lý do rồi trốn trên phòng cả buổi, đến khi bà nội lên gọi thì lúc bấy giờ anh mới chịu đi tắm rồi thay đồ bước xuống dưới phòng khách.
Vừa đặt chân xuống đã nghe ba của Ngọc Ái, ông Nguyễn hỏi hết thứ này rồi đến thứ kia, Duy Nam lại là người ít tiếp xúc với người lạ nữa nên anh không hề thích bị hỏi tới tấp như vậy.
Ngọc Ái rất tinh mắt, cô ta để ý thấy Duy Nam không thích khi bị ông Nguyễn cứ hỏi hết câu này đến câu khác. Cô ta vội lay nhẹ cánh tay của ông Nguyễn ra hiệu ba mình không hỏi thêm nữa, căn bản cô ta không muốn Duy Nam không có thiện cảm với ông Nguyễn và bà Nguyễn.