"Anh dám đem gia đình của tôi ra đùa giỡn sao? Tôi có thể chấp nhận được tất cả nhưng anh có cần ví tôi như một đứa mồ côi như thế không hả?"
Minh Hiếu biết là sẽ có chuyện không hay xảy ra, ngay sau khi vừa thấy Kiều Mộng đứng lên thì cậu ta cũng vội bước đến nhưng hành động của cô vừa rồi quá nhanh nên Minh Hiếu không thể nào ngăn cản lại kịp.
Duy Nam biết rõ cô đang hiểu lầm và rất tức giận, bàn tay anh nắm chặt lại thành nắm đấm để hạ cơn tức trong người xuống, liếc mắt sang hướng của Minh Hiếu, anh liền nói:
"Hả dạ chưa? Mọi thứ rối mù hết rồi đấy, vừa lòng cậu chưa hả?"
Trợ lý Hiếu lúc này mới tiến lên trước mặt của cô rồi nói:
"Cô muốn đánh thì đánh tôi đi, mọi chuyện là do tôi đã nói với bà nội và chú Thành, anh Nam không có liên quan đến chuyện này đâu. Cô đang hiểu lầm anh ấy rồi đấy!"
"Hiểu lầm sao?"
Cả ba cùng nhau đến sofa ngồi, trợ lý Hiếu bắt đầu kể lại hết mọi chuyện mà anh ta đã nói với bà nội và ông Thành.
Khi nghe được hết tất cả mọi việc, Kiều Mộng mới biết bản thân đã hiểu lầm Duy Nam nhưng cô lại không thể nào chấp nhận được việc Minh Hiếu bịa đặt mọi chuyện đi quá giới hạn như thế.
Len lén nhìn về hướng của Duy Nam nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của anh, trong lòng Kiều Mộng có chút run sơn vì khi nãy không kiềm chế được cơn tức giận nên cô đã đánh anh một cái rất mạnh.
Kiều Mộng nghĩ có lẽ anh đang cảm thấy rất đau vì chỗ mà cô tát anh đến tận bây giờ vẫn còn ửng đỏ.
Cô đành đợi Minh Hiếu nói xong hết thì sẽ xin lỗi anh một tiếng cho anh nguôi giận.
Nhìn nét mặt của Duy Nam lúc này giống y hệt như một con cọp đang muốn ăn tươi nuốt sống Minh Hiếu, anh ta dè dặn nói:
"Tôi xin lỗi cô nhé Kiều Mộng, không phải tôi cố tình nói như thế đâu vì tôi không muốn cô bị người khác khinh thường và cho là cô đang bám víu lấy anh Nam, với lại một phần tôi cũng không có biết rằng cô vẫn còn mẹ ở dưới quê, tôi chỉ biết cô có một cậu em trai thôi và còn biết cô với dì Tâm trưởng đầu bếp rất thân với nhau nên tôi đành đánh liều nói dì Tâm là mẹ nuôi của cô."
Kiều Mộng lúc này mới nghĩ kỹ, chắc có lẽ hôm qua bà nội và ông Thành đã trách móc Duy Nam rất nhiều, vì theo lời kể của trợ lý Hiếu thì Duy Nam không khác gì một tên hại đời con gái nhà người ta, nhưng cô cũng bấm bụng mà bỏ qua cho anh.
Căn bản vì lúc cô và Duy Nam rời đi thì chỉ có mỗi một mình trợ lý Hiếu ở lại để gánh nạn thay cho cô và anh mà thôi nên trong chuyện này cũng không trách cậu ta được.
Kiều Mộng từ từ ngước khuôn mặt ái ngại lên nhìn Duy Nam rồi nói ấp úng:
"Tôi... tôi xin... xin lỗi giám đốc, do không biết mọi chuyện nên tôi đã lỡ tay đánh anh, tôi thành thật xin lỗi ạ!"
Cô đã nói xin lỗi như thế thì Duy Nam làm sao dám trách cô nhưng được nước Duy Nam liền nói:
"Ừ, tát cũng đã bị tát rồi, mới có ba ngày thôi mà tôi đã bị em tát tận hai cái, từ nhỏ đến giờ không ai dám làm như thế với tôi đâu, chỉ có em là người duy nhất đấy."
"Tôi... tôi đã biết lỗi của tôi rồi ạ, giám đốc, tôi đâu có cố ý đâu."
"Thôi vào chủ đề chính đi, bà nội và ba của tôi muốn em đến nhà sống cùng để tiện chăm sóc cho em đấy, em tính đi, khi nào có thể dọn đến được hả?"
"Anh nói gì thế giám đốc? Cái thai này là giả, tôi có mang thai thật đâu mà anh lại bảo tôi sắp xếp đến nhà anh, mới gặp bà nội thế này mà tôi đã sợ đến mức muốn rớt tim ra ngoài rồi, về ở cùng, tôi nghĩ mới ngày đầu tiên sẽ bị lộ tẩy ngay đấy."
Im lặng một lúc rất lâu để xem giờ đây người đàn ông nên làm thế nào để cho cô chấp nhận về sống cùng anh.
Đã hơn năm phút trôi qua, văn phòng làm việc lại trở nên im ắm không một tiếng động nào hết, ngay lúc này Duy Nam nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô rồi nói:
"Tôi và em làm lại hợp đồng với nhau đi, chỉ có cách đó thôi không còn cách nào khác đâu."
"Giám đốc, tôi và anh cần làm hợp đồng gì với nhau hả? Anh nói rõ ràng ra giúp tôi được không?"
Minh Hiếu lúc này cũng nói vào:
"Anh Nam, anh định bày trò gì nữa sao? Cách của anh là cách như thế nào vậy?"
"Hiếu, cậu ra ngoài đi, tí nữa tôi sẽ gọi cậu vào làm hợp đồng giúp tôi, bây giờ tôi muốn nói chuyện riêng với Kiều Mộng."
Duy Nam đã nói như vậy thì cậu ta cũng không dám ở lại thêm giây phút nào nữa, trợ lý Hiếu vội đứng lên đi ra khỏi phòng làm việc của anh. Trong phòng lúc này chỉ còn có cô và anh mà thôi cho nên người đàn ông đã đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi sẽ giúp em hết tất cả, những điều mà em mong muốn tôi đều thực hiện hết, chỉ cần em giúp tôi, chúng ta cùng nhau diễn một vở kịch kế tiếp. Vở kịch này tốn thời gian tầm vài tháng, sau vài tháng mọi chuyện sẽ kết thúc, em nên đồng ý đi, vì em không có lựa chọn đâu."
"Duy Nam, anh lại muốn uy hiếp tôi sao?"
"Chúng ta không còn cách nào khác hết, nhưng tôi tin những điều tôi làm cho em điều tốt hết."
"Điều gì mà anh nói là tốt hả? Trong khi nếu tôi gật đầu chấp nhận thì tôi chẳng khác nào một tên lừa đảo gia đình anh."
Kiều Mộng không thích sự uy hiếp của anh nhưng cô biết cô không có lối thoát và cô đang ở dưới cơ của người đàn ông nữa nên cô không được phép làm căng mọi chuyện lên.
Duy Nam thở dài một hơi, anh tiếp tục nói:
"Nếu em chấp nhận thì chắc chắn một trăm phần trăm tôi sẽ không lấy Ngọc Ái vì bên cạnh đã có em rồi nên số tiền năm mươi triệu sẽ không được nhắc đến nữa, đó là lợi ích thứ nhất. Điều thứ hai, số tiền một trăm năm mươi triệu tôi sẽ cho em, em không cần trả tiền cho tôi nữa. Còn điều thứ ba, tôi tặng cho em một căn nhà để có thể cho mẹ của em lên đây sinh sống cùng em và em trai em, tôi biết em đang rất muốn đưa mẹ lên đây sống cùng vì sẽ mất một khoảng thời gian rất lâu nữa em mới có thể về lại sống cùng mẹ nhưng chưa chắc Kiều Quang sẽ theo em về hay là không."