Bà ngồi kế bên chỉ nhìn thôi mà đã thấy thèm, bà mong cô có được một hành trình mang thai đầy khỏe mạnh và không bị ốm nghén, chứ trông cô rất ốm nếu còn bị ốm nghén nữa thì rất khó để lên cân.
Trợ lý Hiếu nhìn sắc mặt của bà thôi đã biết bà rất ưng cô gái này rồi nhưng anh ta cũng khá bất ngờ về biểu hiện của Duy Nam.
Từ trước đến nay không ai được phép mang đồ ăn vào phòng làm việc của giám đốc vậy mà giờ đây anh lại cho cô được tự tiện ngồi ăn uống rất ngon lành như thế, quả thật Minh Hiếu soi rất kỹ nên chắc chắn một trăm phần trăm rằng Duy Nam đã có tình cảm với cô gái này.
Sau khi thấy Kiều Mộng đã ăn hết món canh gà hầm mà bà đã mang đến, trong lòng bà càng tràn đầy sự vui mừng hơn, bà cười tươi rồi nói:
"Có ngon không cháu? Cháu thích món này không?"
Món ăn ngon và bổ như thế thì ai mà chả thích, cô vội gật đầu rồi nói:
"Dạ ngon lắm bà ạ, cháu cảm ơn bà nhé!"
"Nếu như vậy chắc cháu sẽ hợp khẩu vị mà ta nấu, nên từ giờ mỗi ngày ta sẽ nấu những món tẩm bổ khác nhau rồi mang đến đây cho cháu ăn nhé, phải ăn nhiều vào thì mới tốt được."
"Ơ... không cần đâu bà, cháu... cháu không muốn ăn nữa đâu, béo trông xấu xí lắm! Bà đừng nấu rồi mang đến đây nữa nhé, từ nhà đến nhà hàng cũng khá xa, cộng thêm việc bà phải dậy sớm để nấu nướng cho cháu như thế này, cháu không muốn đâu ạ."
"Cái con bé này! Đang trong thời kỳ mang thai mà đặt nặng vấn đề về vóc dáng như vậy sao? Béo mập lên thì tốt cho thai nhi chứ? Cháu nghĩ cho ta như thế sao? Nhưng ta rất muốn tẩm bổ cho cháu đấy!"
Kiều Mộng không biết phải trả lời như thế nào nên đã vội ngoái đầu trừng mắt với Duy Nam để nhờ vả anh nói giúp cô.
Duy Nam lúc đầu không định nói thêm vào bất cứ câu nào hết vì nếu theo ý của bà nội thì lại càng tốt, ngày nào cũng sẽ được bắt cô lên trên phòng làm việc của anh như thế này thì anh đỡ phải ngắm nhìn người trong lòng mình cách một màn hình rồi.
Nhưng nhìn vào ánh mắt của cô, Duy Nam có ăn phải mật gấu cũng không dám cãi lời lại vì anh biết hậu quả về sau sẽ rất mệt mỏi, nên anh liền nói vào:
"Bà nội à, có cháu ở đây với Kiều Mộng mà, bà không cần phải làm như thế đâu, với lại cô ấy luôn biết nghĩ cho người khác, bà mà làm như vậy chắc chắn cô ấy sẽ không ăn đồ ăn bà nấu nữa. Ở đây là nhà hàng, có rất nhiều món ngon và bổ dưỡng, cháu hứa với bà mỗi ngày sẽ say đầu bếp nấu đồ bổ cho cô ấy nên bà đừng lo nữa nhé."
Được Duy Nam nói giúp, cô vui mừng nói thêm vào:
"Phải rồi bà ơi, cháu rất cảm ơn khi bà nấu đồ ăn cho cháu nhưng cháu sẽ không cầm lòng được khi biết bà dậy sớm nấu đồ ăn đâu, nên từ giờ cháu muốn ăn gì cháu sẽ nói lại với anh Duy Nam ạ."
"Ừm, cháu đã nói thế thì ta đành chấp nhận thôi chứ sao, nhưng mà... cháu và Duy Nam đã hết giận nhau chưa vậy? Tất cả lỗi là tại ta hết nên cháu đừng giận thằng bé nhé, ta đã biết hết mọi chuyện rồi, Duy Nam rất khó để có thể bên cạnh của cháu... vậy mà xém tí nữa ta đã chia cắt tình cảm của hai đứa, ta xin lỗi nhé."
Kiều Mộng không hiểu lời bà đang nói nên đã vội ngước lên nhìn Duy Nam, anh ngay lập tức đá mắt về hướng của trợ lý Hiếu, anh ta liền hiểu rõ tại sao bà nội nói như vậy.
Minh Hiếu nhanh chóng ngoái đầu nhìn đi hướng khác rồi làm ra vẻ mặt như bản thân cậu ta đang rất vô tội, nhưng cứ nghĩ chắc có lẽ mọi chuyện đã gần xong rồi, và cứ tưởng cô sắp sửa được trở lại phòng bếp làm việc nhưng không ngờ lúc này bà nội lại nói tiếp:
"Duy Nam, hôm qua cháu và ba của cháu đã bàn tính như thế vậy cháu có nói lại cho Kiều Mộng biết chưa? Tranh thủ đưa con bé về nhà ta đi nhé, ta muốn được chăm sóc con bé."
"Gì, gì chứ?"
Kiều Mộng cứ bất ngờ hết chuyện này rồi đến chuyện khác, thật sự trong đầu của cô bây giờ như đang bắt chậm một nhịp vậy. Kiều Mộng không hiểu được những lời mà bà vừa nói có nghĩa là gì, tại sao cô phải tranh thủ về căn biệt thự của anh rồi còn để cho bà nội chăm sóc.
Cô đây đâu có bị liệt, cũng tự đi làm kiếm tiền và tự chăm sóc bản thân của cô được kia mà, do quá tò mò với những lời mà bà nội vừa nói ra nên cô liền hỏi:
"Bà ơi, ý của bà là sao? Cháu không hiểu ạ."
"Vậy Duy Nam vẫn chưa nói gì với cháu sao?"
"Ơ... anh ấy..."
"Thôi vậy để ta nói cho cháu biết luôn nhé, tối đêm qua Duy Nam và ba của nó đã nói chuyện với nhau về vấn đề của cháu đấy. Cả ba của Duy Nam và ta đều rất muốn cháu sẽ chuyển về sinh sống cùng gia đình ta, ở nhà của ta đương nhiên sẽ tốt hơn khi cháu ở với mẹ nuôi của cháu, ta sẽ dễ dàng chăm sóc cháu hơn."
"Mẹ nuôi là sao ạ?"
"Ơ, sao cháu lại hỏi như vậy? Chẳng phải dì Tâm trưởng đầu bếp là mẹ nuôi của cháu sao? Cháu ở dưới quê không có ba mẹ nên mới lên đây lập nghiệp rồi nhận dì Tâm là mẹ nuôi, hiện tại cháu đang sống cùng phòng trọ với dì Tâm, có đúng như thế không hả?"
Kiều Mộng sốc vô cùng và tim của cô như đang có đâm một vết dao thật sâu vào thẳng trái tim vậy, liếc mắt nhìn Duy Nam, cô không ngờ được rằng anh đã nói ra được những lời như thế với bà nội, ngay giây phút đó cô chỉ nghĩ Duy Nam chính là người đã nói cho bà nội nghe những lời nói đó.
Anh ta có thể khinh thường cô thậm tệ đến cỡ nào cũng được nhưng tại sao lại đem chuyện gia đình của cô ra rồi đùa giỡn như thế, cô mất ba là do cô muốn sao?
Cô đã rất đau lòng và nỗi đau đó không bao giờ nguôi được, bên cạnh cô bây giờ chỉ có mỗi mẹ và em trai cô mà thôi. Vậy mà anh ta nỡ lòng nào kể với gia đình anh ta về thân phận của cô chẳng khác nào một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ.
Nhìn vào ánh mắt của cô thì Duy Nam đã biết cô đang hiểu lầm anh nhưng có bà nội ở đây anh không thể nào giải thích cho cô hiểu được.
Minh Hiếu cũng đã biết số phận của cậu ta hôm nay sẽ giống như ngày tận thế rồi nhưng cũng may ngay lúc này tiếng chuông điện thoại của bà nội vang lên, bà nhanh chóng lấy điện thoại ra xem là ai gọi đến thì mới thấy trên màn hình chính là dãy số điện thoại của Ngọc Ái.
Bà liền bắt máy, ngay lập tức bà ấy đã nghe thấy tiếng khóc tức tưởi của Ngọc Ái, cô ta nói đang chờ bà ở nhà và rất mong bà sẽ về căn biệt thự gặp cô ta.
Nghe tiếng khóc của Ngọc Ái làm bà nội cảm thấy rất lo lắng không biết cô ta đang có vấn đề gì mà lại khóc tức tưởi như thế, bà liền nói vào điện thoại rằng bà sẽ về ngay và bảo Ngọc Ái đừng khóc nữa, sau khi kết thúc cuộc gọi bà nắm lấy tay của cô rồi nói:
"Cháu phải nghỉ ngơi nhiều nhé, qua ba tháng đầu rồi thì cũng phải hết sức cẩn thận mới được, ta có việc nên về trước đây, ta mong cháu hãy suy nghĩ chuyện mà ta vừa nói. Vì ta đang rất nôn nóng và lo lắng cho cháu, cháu về sống cùng ta mới yên tâm được."
Cố gắng bình tĩnh lại, cô cười gượng gạo rồi cúi nhẹ đầu nói:
"Dạ vâng... bà về cẩn thận nhé!"