• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Mộng đã thay đổi cách xưng hô vì bà nội và ông Thành đã xem cô như người trong nhà, tuy có hơi ngượng một chút nhưng gia đình của người đàn ông luôn tạo cho cô một cảm giác y hệt như người thân trong nhà nên dần dần Kiều Mộng cũng thích nghi được với việc thay đổi cách xưng hô.

Dùng cơm cùng bà nội và ông Thành xong thì mạnh ai nấy về phòng, đáng lý ra hôm nay Kiều Mộng sẽ ngồi lại cùng cả nhà xem tivi và nói chuyện cùng nhau nữa.

Nhưng ông Thành mới đi công tác nên có hơi mệt vì vậy mà cả nhà không ngồi lại nói chuyện cùng nhau, Kiều Mộng thì thấy rất vui mừng, né được lúc này hay lúc đó.

Cô rất sợ cảm giác bị ngồi hỏi hết thứ này đến thứ khác và sợ nhất là cái cảm giác nói dối quá nhiều lần.

Lên đến trên phòng, khi nhìn thấy Duy Nam đã khóa cửa phòng lại rồi thì cô mới hỏi anh:

"Duy Nam, anh biết chuyện này đúng không? Tại sao lại không nói cho em biết hả?"

Bước lại ghế sofa ngồi cạnh cô, tuy cả hai đã đính chính với nhau rằng bây giờ chỉ còn mối quan hệ của tình bạn nhưng cô và anh đã thay đổi được cách nói chuyện với nhau. Dù gì anh cũng lớn hơn cô nên xưng anh em là chuyện rất bình thường, lúc này đây Duy Nam mới cất lời nói:

"Ừ, anh đã biết trước rồi nhưng nói cho em cũng có làm được gì đâu. Anh sợ em lại lo thêm thôi nên anh không nói. Với lại trước đây lúc còn chinh phục trái tim của em, anh nghĩ lúc đó không nên nói ra vì nói ra anh biết em sẽ không chịu về đây sống."



Kiều Mộng không biết phải trả lời anh như thế nào nhưng tự nhiên anh lại nhắc đến chuyện cũ làm cô cứng họng không nói được nên lời, anh bỗng cười nhạt rồi nói:

"Em có sợ cô ta không?"

"Anh nói gì thế? Ai mà sợ cô ta, mẹ của cô ta em còn dám đánh huống chi là cô ta. Em vẫn còn ghim chuyện cũ đấy, lần đó chính cô ta đã xô em té."

"Vậy lần này nếu cô ta về đây sống, cô ta bày mưu hãm hại em hay anh thì sao?"

"Em không sợ đâu! Còn anh, anh tự lo giữ lấy thân của anh đi. Em chỉ sợ cô ta làm hết mọi cách để tiếp cận anh thôi. Em thấy lạ quá, chuyện làm ăn thì người chồng lo được rồi cần gì mẹ của Ngọc Ái đi theo cùng. Rõ ràng họ đang muốn đùn đẩy trách nhiệm cho gia đình của anh đấy, mấy hôm nay bà nội cứ đi đi về về, em thấy thương bà quá."

Kiều Mộng là một cô gái thông minh nên làm sao cô không biết được ý đồ của gia đình Ngọc Ái nhưng cô cũng cảm nhận thấy cô ta thật đáng thương.

Trong thời điểm cô ta bị như thế này đáng lý ra bà Nguyễn phải là người chăm sóc cho cô ta mới đúng, vậy mà nỡ lòng nào đi công tác để con gái mình lại một mình, nói gì nói chứ chỉ có người mẹ mới chăm sóc tốt cho con cái của mình thôi.

"Anh biết em thông minh để hiểu ra được vấn đề của gia đình Ngọc Ái, nhưng hết hai tháng gia đình anh và cô ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa hết. Nhưng anh chỉ sợ cô ta làm gì em thôi, còn anh thì biết chắc cô ta không đơn giản và đang rất muốn tiếp cận để anh có tình cảm với cô ta. Anh còn sợ cô ta đang muốn trèo lên giường và có con với anh nữa đây này. Anh đã ở bên cạnh bảo vệ em rất nhiều lần, Kiều Mộng, lần này em có bảo vệ cho anh thoát khỏi cô ta không?"

"Đương nhiên là có rồi! Có em ở đây, Ngọc Ái đừng có mà mơ được tiếp cận anh. Anh xứng đáng có một người con khác tốt hơn, em nghĩ gia đình anh đang bị gia đình cô ta lợi dụng đấy, nên anh cứ yên tâm, em sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của em mà."

"Được, anh luôn tin em."

Người đàn ông mỉm cười, tay ôm lấy thắt lưng của cô, anh cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của Kiều Mộng.

Lần này cô không tránh như những lần trước nữa, mà ngược lại mở miệng đón nhận lấy nụ hôn của anh.

Một nụ hôn đằm thắm, kéo dài hơn hai phút, cuối cùng Duy Nam cũng chịu buông tha cho cánh môi anh đào bị anh cắn đến sưng phù kia.



"Muộn rồi, nên đi ngủ sớm thôi!"

"Ừm, anh ngủ ngon!"

Kiều Mộng kiễng chân lên, môi chạm môi anh, nói lời ngon ngọt trước khi đi ngủ.

Tuy nằm cùng giường nhưng cô và Duy Nam không thân mật như ngày hôm đầu tiên, cả hai mỗi người một góc.

Kiều Mộng cũng không dám đòi hỏi gì thêm hết vì nếu cô mà nói cô muốn qua ghế sofa ngủ chắc chắn Duy Nam sẽ nghĩ cô không thích anh nằm cùng giường nên mới nhất mực muốn ngủ riêng như thế.

Duy Nam luôn tôn trọng cô, nên cô tin anh ta sẽ không làm gì cô hết.

Sáng hôm sau, bà nội cùng với chị giúp việc đi đưa Ngọc Ái trở về biệt thự sống cùng.

Người giúp việc tên là Ly, chị ấy cũng rất dễ thương và mến cô, lâu lâu cô cũng hay nói chuyện với chị ấy vài câu. Khi đến bệnh viện, Ngọc Ái nhìn tới nhìn lui vì cứ nghĩ hôm nay Duy Nam sẽ đến đón cô ta, nhưng cô ta lại hụt hẫng vì hơn một tuần nằm trong bệnh viện mà anh cũng chẳng thèm đi vào thăm dù chỉ là năm phút.

Ngồi trên giường bệnh, Ngọc Ái hậm hực nói:

"Bà nội, hôm nay anh Nam lại bận sao?"

"Ờm, Duy Nam có việc bận ở nhà hàng nên không đến đón cháu được, nhưng kể từ giờ Duy Nam sẽ đi làm về sớm chứ không có đến khuya nữa."

"Dạ, vậy mình về thôi bà nội! Bác sĩ có hẹn cháu hai tuần nữa đến tháo bột, thời gian này cháu phải phiền cả gia đình mình rồi."



"Không sao hết, cố gắng ngồi xe tầm hai tuần nữa cháu sẽ được đi lại bình thường rồi."


Tình trạng sức khỏe của Ngọc Ái hồi phục khá tốt nhưng cô ta muốn di chuyển thì phải ngồi xe lăn hoặc chóng nạn.


Thời gian này khi đưa Ngọc Ái về căn biệt thự thì bà nội sẽ rất bệnh nhọc khi phải chăm sóc cho cô ta, nhưng bà nghĩ cũng do lỗi của gia đình họ Trần hết nên thôi bấm bụng coi như trả hết lần này cho xong.


Chiều đến, Duy Nam có gọi cô lên phòng làm việc và nói kể từ giờ cô chỉ cần làm việc đến năm giờ chiều thôi là được rồi, còn cứ sáng sớm đi đến tối khuya về như thường ngày nhiều quá thì sợ mọi chuyện dễ bị bại lộ.


Kiều Mộng không còn cách nào buộc phải đồng ý thôi, mấy hôm nay đi làm cô cứ thấy bị áp lực.


Những lời xì xầm bàn tán một lúc một nhiều hơn, chỉ có dì Tâm hiểu hết mọi chuyện nên lúc nào cũng tâm sự cùng cô cho cô không bị áp lực.


Còn đầu bếp Phúc, lâu lâu anh ấy cứ hỏi cô và Duy Nam có mối quan hệ gì mà lại thân mật đến như vậy, và hỏi cô có phải là người yêu của Duy Nam không.


Nhưng thật tế cô và anh đâu hề có mối quan hệ gì khác, mỗi lần đầu bếp Phúc hỏi thì cô luôn trả lời thật lòng rằng cô và Duy Nam chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK