Tối đến khi Duy Nam về căn biệt thự thì bà nội và ông Thành đã kể lại mọi chuyện cho Duy Nam nghe, anh ta liền tỏ thái độ không thích rồi nói:
"Bà nội và ba đã quên gia đình ta sắp sửa đón Kiều Mộng về sao? Giờ đưa Ngọc Ái về đây rồi cháu biết ăn nói với cô ấy thế nào đây?"
Bà nội vội nói:
"Duy Nam à, ta biết cháu không thích Ngọc Ái nhưng ba và mẹ của con bé phải bay ra Hà Nội vì có chuyến công tác rất quan trọng ở ngoài đó. Cháu bấm bụng tầm hai tháng thôi mà, ta tin Kiều Mộng, con bé là đứa hiểu chuyện thì sẽ không chấp nhất đến chuyện nhỏ nhặt này đâu."
"Rõ ràng là muốn đùn đẩy trách nhiệm cho gia đình ta, ba và bà nội không hiểu được ý đồ của hai người đó sao? Con cái bị như thế thì một mình ba của Ngọc Ái đi được rồi, mẹ của cô ta đi theo làm gì, nếu lúc sáng này cháu mà biết ba và bà nội hứa chăm sóc cô ta như thế cháu đã ngăn cản lại rồi."
Ông Thành biết hết chứ nhưng ông ấy buộc phải làm thế để cho qua chuyện này, khoảng thời gian hai tháng không quá dài nhưng cũng không thể nói ngắn được.
Nhưng cứ nhắm mắt xem như lần này lo cho Ngọc Ái xong thì kể từ giờ ông Thành sẽ không bao giờ qua lại với bên nhà của cônta nữa.
Có Ngọc Ái hiểu chuyện nên đáng được trân trọng còn ông bà Nguyễn thì từ giờ ông Thành sẽ có cái nhìn khác về họ. Những gì ông cho đi, ông chưa bao giờ nói ra hay nghĩ đến ngày ông bà Nguyễn sẽ trả ơn.
Nhưng lại không ngờ gia đình đó tính toán như thế, nhìn một góc khác để suy nghĩ chỉ thấy người tội nghiệp nhất là Ngọc Ái thôi, ông Thành nói:
"Duy Nam, ba hiểu ý của con nhưng con bé Ngọc Ái cũng đáng thương quá, nếu hôm qua con không đi gặp nó và nó không nghe được mấy lời của bà nội thì mọi chuyện đã không ra nông nổi này. Nhưng chắc cũng hơn một tuần thì Ngọc Ái mới có thể xuất viện, dù gì Kiều Mộng cũng về đây trước nên con đừng sợ con bé sẽ hiểu lầm con. Đã có ba và bà nội ở đây mà, có gì ba giải thích cho, cái thằng ranh này, yêu đương cho lắm vào rồi bây giờ sợ cái cảnh người mình yêu giận hờn rồi phải không?"
"Đâu có đâu ba, ba và bà nội đừng hiểu lầm."
"Nhìn là tôi biết ngay rồi không cần phải giấu, cuối cùng cũng có người trị được anh, kể từ giờ cố gắng đi, về chung một nhà sẽ còn gặp nhiều cái mà con không ngờ đến lắm."
"Ba nói thế là sao? "
Ông Thành nhìn bà nội rồi hai người phì lên cười làm cho Duy Nam không hiểu chuyện gì đang xảy ra hết, lúc này đây ông mới nói đã muộn rồi nên mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Đi được vài bước Duy Nam mới dần hiểu ra vấn đề, anh ta liền nói:
"Ba này, con hiểu rồi nhé, ba cứ yên tâm, con không có sợ vợ giống ba đâu."
"Ờ... ờ, để tôi xem anh mạnh miệng đến đâu."
"Ôi, con nói thật đấy nhé, con chỉ giống ba ở cái điểm đẹp trai và biết chung thủy với vợ thôi."
Duy Nam chờ ông Thành đi vào phòng rồi thì anh mới mở cửa phòng rồi bước vào bên trong.
Nhìn lên bức ảnh gia đình, khóe môi anh khẽ cười rồi tự nói trong lòng rằng, cuối cùng anh cũng đã tìm ra một cô gái có tính tình y hệt như mẹ của anh rồi.
Người đàn ông nghĩ nếu mà mà biết được anh đã có người yêu chắc người mẹ quá cố ở dưới suối vàng sẽ rất vui, tuy đây không phải là mối quan hệ như bao cặp đôi khác nhưng Duy Nam rất có lòng tin với mối quan hệ này.
Không biết liệu rằng sẽ đi đến hồi kết và sẽ có được một cái kết thật đẹp không đây.
Sáng hôm sau, Duy Nam đưa bà nội và người giúp việc đến bệnh viện để chăm sóc cho Ngọc Ái.
Bà nội có nói anh nên vào bên trong hỏi thăm Ngọc Ái một vài câu rồi đi đến nhà hàng vẫn không kịp, nhưng anh đã thẳng thừng từ chối lời đề nghị của bà.
Căn bản vì anh đang muốn đến nhà hàng gấp để gặp Kiều Mộng, nói cho cô biết thủ tục mua căn hộ cao cấp anh đã lo xong xuôi hết, trong ngày hôm nay cô có thể dọn đến sinh sống.
Đối với Duy Nam mà nói, cô luôn chiếm một vị trí quan trọng nhất nên anh không muốn mất thời gian, với lại dù cho bà nội có nói bây giờ Ngọc Ái chỉ xem anh là anh trai đi nữa thì Duy Nam cũng chẳng dám tin.
Một người yêu bất chấp và điên cuồng như cô ta thì không đơn giản bỏ cuộc như thế, bà hết lời năn nỉ mãi nhưng Duy Nam không chịu vào thăm nên bà cũng hết cách.
Cơ mà hôm qua bà đã lỡ miệng nói với Ngọc Ái rằng hôm nay Duy Nam mới vào thăm được, một chút nữa thế nào cô ta cũng sẽ hỏi bà tại Duy Nam lại không tới.
Nghe bà nói thì Duy Nam không muốn bà nội bị vào tình cảnh như vậy, anh đành nói bà nội và người giúp việc cứ đi vào phòng bệnh với cô ta, một chút nữa anh cùng trợ lý sẽ đến thăm.
Với lại Duy Nam có nói với bà nội rằng, đợi ông bà Nguyễn về thì báo anh biết, anh sẽ đến. Còn có mặt hai người đáng ghét đó ở đây thì Duy Nam sẽ không đến đâu vì anh sợ gặp hai người đó, nghe họ trách móc rồi có một chuyện mà cứ nhai đi nhai lại suốt, Duy Nam cảm thấy rất khó chịu và đau đầu.
Bà nội hiểu cho anh nên vội gật đầu rồi đi cùng người giúp việc vào bên trong bệnh viện.
Duy Nam thấy bà đi vào, lúc bấy giờ anh mới thở dài chán nản lái xe đi đến nhà hàng. Chuyện này anh không biết có nên nói trước cho cô biết hay không, nhưng anh cũng khá sợ cô sẽ không đồng ý.
Người đàn ông nghĩ chắc có lẽ anh không nên nói ra, nếu sau này khi về cô có biết thì cũng có ông Thành và bà nội nói giúp, còn nếu cô có trách thì Duy Nam sẽ nói lại vì thời điểm đó biết cô đang bận việc dọn qua nhà mới rồi sắp xếp đưa mẹ của cô lên thành phố nên chưa có thời gian để nói cho cô biết.
Duy Nam tin thế nào cô cũng sẽ im lặng mà không trách móc anh ta.