Duy Nam liếc mắt nhìn sang hướng của cô, anh ta nhìn thôi cũng đã biết cô đang rất thích thú, không phải ai cũng có thể ngồi ở trên xe của anh ta được như cô. Với lại từ ngày về Việt Nam, đa số anh ta hay để cho Minh Hiếu lái xe đưa mình đến nhà hàng làm việc, lâu lâu anh ta mới tự lái xe như thế này. Nếu nói đúng từ ngày về Việt Nam thì cô là người đầu tiên được anh ta mở cửa xe rồi còn đích thân lái xe thế này.
Xe đi được một đoạn, Kiều Mộng định sẽ im lặng không nói thêm bất kỳ lời nào nữa nhưng cô lại không biết anh ta đang muốn đưa cô đi đâu. Cô cũng nghĩ kỹ rồi, anh ta bây giờ chính là ông chủ của minh, trong nhà hàng thì chức vụ của cô thì nhỏ bé và bị khinh thường nhất nên cô không muốn tiếp xúc nhiều với anh ta.
Kiều Mộng biết khi gặp lại mọi người ở trong quán chắc chắn ai ai cũng sẽ hỏi cô tại sao lại bị anh ta lôi đi như thế, từ nãy đến giờ cũng đã một lúc lâu rồi, không biết đến khi nào cô mới được quay lại phòng bếp để làm việc.
Không chần chừ, cô vội quay qua nhìn Duy Nam rồi hỏi:
"Giám đốc, cho tôi hỏi một câu thôi có được không?"
Ánh mắt người đàn ông nhìn thẳng về phía trước, thanh âm trầm mặc cấp lên đáp lại lời của cô gái:
"Hỏi đi!"
Ngậm ngừ một lúc, Kiều Mộng gan dạ lên tiếng:
"Anh đưa tôi đi đâu vậy? Đến khi nào tôi mới được về lại nhà hàng làm việc tiếp, rồi đi cùng anh thế này tôi có được nhận lương ngày hôm nay không?"
Duy Nam cười nhếch mép rồi nói:
"Cô có biết điếm không? Một câu hỏi của cô đó sao?"
"Ơ... tôi xin lỗi, tại anh không muốn nghe tôi nói nhiều nên tôi mới gom lại rồi hỏi luôn lần một, nhưng... anh cho tôi biết trước đi, anh đang định đưa tôi đi đâu vậy?"
Duy Nam không thèm nhìn đến cô, anh ta vẫn tập trung cao độ để lái xe, cô cứ nghĩ anh ta sẽ không trả lời lại câu hỏi của mình nên cô không quan tâm đến nữa. Nghĩ thầm trong bụng, anh ta muốn đưa cô đi đâu thì cô đi theo đó, miễn đừng đưa đến những chỗ bậy bạ là được rồi.
Sau hơn hai phút trôi qua, lúc này Duy Nam mới cất lời:
"Đi uống rượu!"
"Cái gì chứ? Đi uống rượu sao?"
Kiều Mộng sợ bản thân bị lãng tai nên không nghe thấy rõ lời mà anh ta vừa nói ra, cô vội hỏi lại như thế, đáp lại cô bây giờ là một cái gật đầu, ngay lập tức cô nhíu chặt hai mày tỏ ra vẻ khó chịu, cô nói:
"Tôi không đi đâu, giám đốc, anh mau dừng xe lại đi, tôi muốn xuống xe. Tôi thật tình không có biết uống rượu và tôi đã nói rất nhiều lần rồi tôi không phải là hạng người làm mấy cái chuyện kỳ cục đó. Tôi mong anh tôn trọng tôi, anh hãy dừng xe lại đi."
Chiếc xe bỗng được thắng gấp lại, vì quá bất ngờ mà thiếu chút nữa Kiều Mộng đã bị cắm đầu về phía trước. Mặt mày cô nhăn nhó khó chịu, liếc mắt nhìn anh ta, anh ta vẫn làm ra vẻ mặt như chưa có chuyện gì xảy ra hết, nhìn dáng vẻ của cô, Duy Nam cười nhạt rồi nói:
"Nếu biết mở cửa xe thì cứ tự nhiên, tôi không ép cô đi theo tôi. Nhưng nếu cô không muốn liên lụy đến dì Tâm, thì tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe theo lời của tôi nói đi."
"Anh..."
Tại sao cuộc đời của cô lại phải gặp một gã đàn ông có tính cách hung hăng, kiêu ngạo đến như vậy?
Kiều Mộng tức giận đến phát điên lên, nhưng lúc đó bỗng tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. Kiều Mộng không thèm nhìn vào khuôn mặt của anh ta nữa mà nhanh tay lấy điện thoại từ trong túi quần ra, trên màn hình lúc này hiện lên tên của Kiều Quang, cô không biết tại sao giờ này cậu lại gọi cho cô, vội bấm vào nút nghe cô đưa lên tai, cô nói:
"Chị nghe đây, có chuyện gì sao? Sao giờ này lại gọi cho chị vậy?"
Bên đầu dây lúc này phát ra một giọng nói rất lạ, mà lại nói vô cùng gấp gáp:
"Chị Kiều Mộng, em là Ninh Tuyết đây! Chị mau đến bệnh viện gấp đi, anh Kiều Quang đang trong giờ làm thì bị ngất xỉu, em đã đưa anh ấy vào bệnh viện rồi, chị mau đến nhanh nhé chị!"
Cả người cô cứng đơ khi nghe được những lời nói đó của Ninh Tuyết. Con bé chính là bạn gái của Kiều Quang, cuộc gọi không còn tín hiệu nữa, ngay lập tức cô kéo rồi đẩy mạnh cái cửa xe nhưng không thể nào mở cửa xe được, quay vội qua hướng của anh ta rồi nói lớn:
"Làm ơn mở cửa xe giúp tôi đi, tôi phải đến bệnh viện ngay bây giờ! Tôi không thể đi cùng anh được, giám đốc hãy kiếm người khác đi cùng đi!"
"Ngồi yên đi."
Loa điện thoại của cô cũng khá lớn nên anh ta cũng đã nghe thấy được câu nói khi nãy của Ninh Tuyết trong điện thoại, anh ta lập tức khởi động máy rồi quay đầu xe lại. Kiều Mộng không biết anh ta có ý tốt muốn đưa cô đến bệnh viện, cô cứ nghĩ anh ta không thèm quan tâm đến lời cô vừa nói, ngay lúc đó vì quá lo lắng cho Kiều Quang nên cô đã không nhẫn nhịn được mà quát tháo lớn:
"Này, anh có nghe tôi nói không vậy? Tôi muốn đến bệnh viện với em trai của tôi, anh mau dừng xe lại đi."
"Cô tính đi bộ đến đó sao? Mắt của cô có vấn đề à, không thấy tôi quay đầu xe đi về hướng bệnh viện sao? Cô ở thành phố bao nhiêu năm rồi mà đến đường đi cũng không biết hả?"
Duy Nam nói rất lớn tiếng, lúc đó cô như bị khựng lại, cô từ từ nói:
"Tôi... tôi xin lỗi anh, tại tôi lo cho em trai mình quá, tôi đã không biết anh có ý tốt muốn đưa tôi đến bệnh viện! Cảm ơn anh rất nhiều!"
"Ngồi yên đi, tôi chạy nhanh đến đó!"
Kiều Mộng vội gật đầu rồi nhìn chăm chú ra hướng cửa kính, cô chỉ mong xe chạy nhanh hơn chút nữa chứ trong lòng của cô hiện tại đang nóng như lửa đốt. Cố chấn tĩnh bản thân, từ từ rồi cũng sẽ đến bệnh viện thôi, sau năm phút chạy với vận tốc như tia chớp thì cuối cùng chiếc xe cũng đã được đậu vào bãi gửi xe của bệnh viện.