Đợi bên ngoài vang lên tiếng đập cửa của Tiểu Điệp, hắn mới giật mình tỉnh lại từ trong những mẩu chuyện ngắn quỷ dị kỳ diệu trong sách.
Ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, không ngờ đã là chạng vạng tối.
Hắn lấy lại bình tĩnh, sau khi cất kỹ chất lỏng xanh đậm trên mặt kính gương đồng nhật nguyệt, ra ngoài mở ra cửa sân.
Tiểu Điệp bưng đồ ăn đứng ở ngoài, thấy hắn mở cửa thấp giọng nói:
- Công tử, ở trong phòng tu luyện sao?
Lạc Thanh Chu tiếp nhận đồ ăn trong tay nàng, đi trở về tiểu viện nói:
- Ta đang đọc sách. Lần trước Tần nhị công tử đưa tới một vài quyển sách, trong có mấy quyển thư tịch rất thú vị, nhất thời ta xem quá chăm chú.
Tiểu Điệp hiếu kỳ nói:
- Công tử, là sách gì? Nội dung rất hay sao?
Lạc Thanh Chu ngồi xuống trước bàn đá ở trong viện, vừa ăn cơm, vừa nói:
- Kể những chuyện xưa quỷ quái, nếu ngươi muốn nghe, đêm nay ta kể cho ngươi nghe.
- A! Không muốn, nô tỳ đừng nghe thì hơn...
Tiểu Điệp nghe là kể về quỷ quái, lập tức bị hù mặt mày tái nhợt, liên tục xua tay.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Ngươi rất sợ quỷ sao?
Vẻ mặt Tiểu Điệp đau khổ nói:
- Đương nhiên sợ rồi, ai không sợ quỷ chứ.
Lạc Thanh Chu hỏi tiếp:
- Vậy ngươi gặp qua quỷ chưa?
Tiểu Điệp liền vội vàng lắc đầu:
- Không có... Nô tỳ mới không có gặp qua quỷ đâu, nếu gặp qua, sớm đã bị hù chết rồi.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một mặt sợ hãi, trong lòng nghĩ đến những câu chuyện vừa rồi đọc ở trong sách.
- Người mà cơ thể càng suy yếu, càng sợ hãi, càng chột dạ càng dễ dàng nhìn thấy quỷ. Quỷ thuần âm, yêu thích trêu trọc nữ tử âm khí nặng nhất, nam tử dương khí suy, bệnh tật quấn thân người và những người nhát gan nếu đi một mình trong đêm tối sẽ hoảng hốt lo sợ...
- Dương khí thịnh, quỷ quái sợ; huyết khí nặng, âm hồn sợ, dũng khí tráng, tiểu quỷ kinh... Nếu như gặp quỷ quái, dù trong lòng đang rất sợ hãi, cũng phải dũng cảm quát lớn không sợ không sợ, tâm chính khí thịnh, đối phương từ lui...
Thế gian này có võ giả, có yêu thú, không biết có quỷ quái thật hay không?
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm nghĩ, cúi đầu ăn cơm.
Tiểu nha đầu này nhát gan, không thể lại trò chuyện với nàng những chuyện này, tránh cho ban đêm nàng gặp ác mộng.
Lấy khí huyết hắn bây giờ, đoán chừng khi gặp được quỷ quái, đối phương cũng không dám tới gần.
Nghĩ đến quỷ quái, nghĩ đến âm hồn, lại nghĩ tới du hồn mất đi ý thức, lẻ loi hiu quạnh, mờ mịt mà đi trong đêm tối, hắn đột nhiên nhớ tới mẫu thân của mình.
Sau khi mẫu thân bị hại, bởi vì thân phận đê tiện, không cách nào được chôn vào mộ phần Lạc gia.
Lúc ấy Lạc gia thậm chí không người nào nguyện ý nhường ra một khối đất nhỏ để làm nơi mai táng cho mẫu thân của mình.
Đại phu nhân nói một câu, hắn vẫn nhớ: Nữ nhân không đứng đắn thấp hèn như thế này, há có thể làm bẩn Thổ Địa Lạc gia chúng ta? Ảnh hưởng tới phong thuỷ của Lạc gia chúng ta, nàng dù kiếp sau đầu thai làm trâu làm ngựa cũng khó tha thứ tội lỗi.
Cho nên cuối cùng, hắn đành phải mai táng mẫu thân ở bên trong núi rừng ngoài thành.
Mà khu núi rừng kia cách cái thôn mẫu thân và hắn đã từng ở lại trước kia chỉ có mấy cây số đi đường.
Mà trong thôn kia có người mất đi có đôi khi cũng sẽ mang vào khu núi rừng đó để chôn cất.
Cho nên mẫu thân cũng coi như lá rụng về cội, nhập thổ vi an.
Bất quá chuyện này mang tới hận ý, vẫn luôn chôn giấu ở chỗ sâu trong lòng của hắn.
Lúc này nhớ tới, hắn lại vẫn như cũ hận cắn răng.
Cách làm của Lạc gia, cùng Đại phu nhân và Lạc Diên Niên lãnh huyết cay nghiệt khắc thật sâu trong trái tim của hắn, cho dù đổi linh hồn, cũng khó có thể quên.
Mối hận này cùng mẫu thân bị hại, hắn đều sẽ nhớ kỹ!
Chỉ là...
Không biết khi mẫu thân xuống mồ có giống như trên sách đã nói, bởi vì chết oan và không bỏ xuống được lo lắng cho hắn mà trở thành oan hồn, cực khổ không nơi nương tựa du đãng trong đêm tối, hay là đã sớm đầu thai chuyển thế, một lần nữa làm người.
Nghĩ tới những thứ này, Lạc Thanh Chu có cảm giác ăn không biết vị.
Nếu có thể giống như ghi chép trên sách, mở ra thiên nhãn, có thể nhìn thấy âm hồn quỷ quái, thật tốt biết bao.
Nói như vậy, hắn sẽ không sợ.
Hắn sẽ đi đến mộ phần của mẫu thân, đi đến khu núi rừng kia xem thật kỹ một chút.
Nói không chừng có thể lần nữa nhìn thấy nữ nhân yếu đuối rất đáng thương kia, nhìn thấy gương mặt quen thuộc mà thân thiết kia, sau đó cùng nàng trò chuyện, tâm sự, ôn nhu bồi tiếp nàng.
Cho dù nàng đã không còn thân thể, không còn ký ức...
Lạc Thanh Chu suy nghĩ miên man, ăn cơm xong.
Lúc này.
Màn đêm buông xuống.
Một vầng trăng tròn nổi lên giữa không trung.
Trong tiểu viện bị chiếu rọi trắng lóa như tuyết.
Lạc Thanh Chu trở về trong phòng, từ dưới giường lấy ra nhật nguyệt gương đồng, quay một mặt điêu khắc mặt trăng hướng lên, đặt ở trên bàn sách phía trước cửa sổ, chuẩn bị đốt đèn tiếp tục xem sách.
Ánh trăng trong sáng xuyên thấu qua song cửa sổ rơi vào trong gương, ánh trăng trong kính trở nên âm u bắt đầu mơ hồ.
Lạc Thanh Chu tùy ý nhìn thoáng qua, đột nhiên sững sờ.
Hắn cho rằng mình nhìn lầm.
Hắn lại đưa đầu mình vào trong gương xem, mặt hắn đối mặt kính, cản lại ánh trăng ngoài cửa sổ, lại như vừa rồi, trong gương không thấy mình.
Hắn giật mình, vội vàng cầm gương đồng trên bàn lên, lần nữa chiếu về phía mình.
Hắn đứng đưa lưng về phía cửa sổ, ánh trăng rơi vào trên người hắn, cùng gương mặt của hắn rơi vào trong mặt gương điêu khắc mặt trăng âm u.
Trong mặt gương bỗng nhiên lại xuất hiện hình ảnh của hắn.
Nhưng khuôn mặt này không chỉ có âm trầm quỷ dị, lại còn như sương mù vặn vẹo phiêu động.
Nhìn qua dị thường dữ tợn đáng sợ.
Lạc Thanh Chu sợ hãi cả kinh.
Hắn muốn thả gương đồng trong tay xuống, nhưng chẳng biết tại sao, giờ khắc này lại đột nhiên cảm thấy thân thể giống như bị định trụ, không thể nhúc nhích.
Đồng thời, hắn cảm thấy toàn thân bất lực, thân thể nhẹ nhàng, lắc lắc ung dung, giống như một trận sương mù, đang muốn từ dưới đất bay lên.
Hắn không cách nào khống chế thân thể của mình, mở to hai mắt nhìn xem khuôn mặt của mình vặn vẹo trong gương, phát hiện khuôn mặt kia cũng bắt đầu như sương khói muốn bay đi.
Đồng thời, một đợt lạnh lẽo âm hàn thấu xương thổi tới.
- Công tử! Công tử! Bên trong Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển treo thật nhiều đèn lồng, Thu nhi tỷ tỷ các nàng nói Nhị tiểu thư đã ra cửa, chúng ta lúc nào đi?
Đúng vào lúc này, Tiểu Điệp mặt mũi tràn đầy hưng phấn chạy vào tiểu viện.
Thân thể Lạc Thanh Chu chấn động, đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Lại nhìn chằm chằm trong gương, ngoại trừ tia sáng âm u, bầu không khí âm trầm ra, mặt của hắn cũng không biến hóa gì.
Hắn nhẹ nhàng lung lay gương đồng trong tay, lại cúi đầu nhìn thân thể của mình một chút, cũng không có bất kỳ dị thường gì.
Vừa rồi tất cả giống như là ảo giác.
Nhưng...
Là ảo giác sao?
Hắn biết rõ đó cũng không phải là ảo giác.
Phía sau lưng hắn đầy mồ hôi lạnh, trái tim vẫn đang đập loạn lên.
Đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Một màn vừa mới kia mặc dù kinh khủng, nhưng hắn lại mơ hồ cảm giác mình giống như tiến vào một loại trạng thái rất huyền diệu rất kỳ quái.
Thế nhưng cụ thể là cái gì, hắn còn chưa biết rõ ràng.
Hắn hít thở thật sâu mấy lần, thoáng ổn định tâm tình đang chấn động, đặt gương đồng ở trên bàn sách, quay người nhìn về phía Tiểu Điệp trong viện.
Lúc đang muốn nói chuyện, trong đầu lại đột nhiên truyền đến một cỗ đau nhức kịch liệt.
Sắc mặt hắn tái đi, thân thể mềm nhũn, đột nhiên ngã trên mặt đất.
Đầu đau muốn nứt ra!
- Công tử!
Tiểu Điệp ở bên ngoài nhìn thấy, lập tức biến sắc, kinh hô một tiếng, chạy vào, cuống quít đỡ hắn từ dưới đất lên, nàng vừa khóc nức nở vừa nói:
- Công tử, người thế nào? Người có chỗ nào không thoải mái?
Lạc Thanh Chu ôm đầu, mặt mũi tràn đầy thống khổ, cắn răng không để cho mình phát ra âm thanh.
Toàn bộ đầu giống như muốn vỡ ra, toàn thân đau run rẩy, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
- Công tử, người đừng dọa nô tỳ... Nô tỳ ngay lập tức đi tìm đại phu! Công tử, người chờ! Người tuyệt đối không nên có việc… Hu hu...
Tiểu Điệp bị hù kinh hoàng, tay chân luống cuống, trong đầu trống rỗng, một hồi nàng cuống quít đặt hắn ở trên ghế trước bàn sách, khóc lóc chạy ra ngoài tìm người giúp.
Lạc Thanh Chu bò tới trên bàn sách, toàn thân đau run rẩy, cơ hồ như muốn hôn mê.
Mấy phút sau, trận đau nhức kịch liệt kia thoáng bớt đi một chút. Nghĩ đến một lát nữa có thể sẽ có rất nhiều người tới, hắn lập tức chống đỡ vào bàn đọc sách mà đứng lên, thu hồi chiếc gương đồng kia, đi lại khó khăn qua giấu ở gầm giường.
Sau đó lên giường, nằm trên giường.
Đau đớn vẫn như cũ kéo dài.
Bất quá so với trước đó đau nhức kịch liệt, thì giờ đã ở trong phạm vi có thể tiếp nhận.
Mặc dù trong lòng kinh nghi không hiểu, nhưng lúc này hắn cũng không dám lại hao phí quá nhiều năng lượng để suy nghĩ.
Hắn nhắm hai mắt, để cho mình bình tĩnh trở lại.
Không bao lâu.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Tiểu Điệp mang theo đại phu vội vàng vào nhà.
Bách Linh cùng nha hoàn bên người Tần nhị tiểu thư - Châu nhi cũng đều đi theo vào.
Lúc đầu các nàng chuẩn bị tới gọi Lạc Thanh Chu đi Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Lúc này, phu nhân cùng Tần nhị tiểu thư đều đã ra cửa.
Đại phu là một lão giả tóc hoa râm hơn năm mươi tuổi, họ Tôn, là đại phu Tần phủ chuyên dụng, vừa hay hôm nay đang ở trong phủ, cho nên mới rất nhanh đã đến.
- Cô gia, người thế nào?
Vừa vào phòng, Bách Linh liền nhíu mày, mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng.
Lạc Thanh Chu ôm lấy đầu đang nhói nhói từng trận, run giọng nói:
- Đau đầu...
Tiểu Điệp cuống quít đi lấy đến cái ghế, đốt lên ngọn đèn cùng ngọn nến.
Gian phòng mờ tối lập tức sáng lên.
Tôn đại phu ngồi xuống bên giường, trước nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của hắn.