Nhìn động tác, có chút thành thạo.
Châu nhi ở phía trên cười nói:
- Bách Linh tỷ tỷ thích nghịch nước, ta biết mà.
Bách Linh chống đỡ sào trúc, lườm người nào đó trên bờ một chút, cười duyên nói:
- Ta thích nghịch nhiều thứ, cũng không chỉ có nước nha.
Thuyền nhỏ chậm rãi di chuyển.
Mặt hồ gợn sóng, phá hủy bóng trăng, ánh sáng đầy hồ.
Bách Linh nhìn Lạc Thanh Chu trên bờ cười nói:
- Cô gia, chờ một lúc người cũng phải cẩn thận nha, cũng đừng rơi vào trong nước, khiến Nhị tiểu thư và khách nhân cười nhạo.
Khóe miệng Châu nhi lộ ra nụ cười châm chọc nói:
- Chút nữa nếu cô gia sợ hãi cứ ngồi yên đó là được, cũng đừng khắp nơi nhìn loạn ngắm loạn, mất cấp bậc lễ nghĩa.
Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày lại, nhìn nàng nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không ngắm loạn Nhị tiểu thư và khách nhân, ta ngắm ngươi là được.
- Phốc phốc...
Bách Linh ngồi trên thuyền nghịch nước lập tức cười đến run rẩy cả người, khiến thuyền nhỏ dưới chân cũng lay động theo.
- Ngươi...
Mặt Châu nhi lập tức đỏ bừng, vừa tức vừa buồn bực, vừa thẹn vừa sợ.
Lạc Thanh Chu nghe được trong lòng nàng nói: “Thư sinh thúi này, nhìn trung thực ngốc xuẩn, lá gan không ngờ lại lớn như thế, dám đùa bỡn ta, chờ trở về, ta nhất định phải đi bẩm báo phu nhân!”.
Lạc Thanh Chu quay đầu chỗ khác, nhìn thiếu nữ mắt ngọc mày ngài trên mặt mang lúm đồng tiền ngọt ngào giữa thuyền, không để ý tới nàng nữa.
- Hừ!
Châu nhi hừ lạnh một tiếng, cũng quay mặt đi, không để ý tới hắn.
Mặc dù gia hỏa này ở rể, nhưng dù sao chủ tớ có khác biệt, huống chi người của đại tiểu thư còn ở đây.
Nàng tự nhiên không thể quá phận.
Không bao lâu, tiếng nữ hài tử rất nhỏ giọng từ ngoài truyền tới.
- Tiểu thư tới.
Ánh mắt Châu nhi sáng lên, lập tức nghênh đón.
Lạc Thanh Chu quay người nhìn lại.
Một đám nha hoàn vây quanh ba thiếu nữ từ cổng vòm chậm rãi đi đến.
Trong đó một thiếu nữ được nha hoàn vịn, thân thể mảnh mai, da sáng như tuyết, bộ dáng thanh lệ dịu dàng, tư thái nhỏ nhắn mềm mại xinh đẹp, mặc một thân váy áo xanh nhạt, bên ngoài còn khoác một chiếc áo bào tuyết trắng bao bọc chặt chẽ toàn bộ thân thể.
Chính là Tần phủ Nhị tiểu thư Tần Vi Mặc.
Bên trái là thiếu nữ dáng người cao gầy, mặc một bộ váy màu tím, bên hông đeo một thanh đoản đao, bộ dáng xinh đẹp tú lệ, anh tư bừng bừng phấn chấn.
Bên phải là thiếu nữ hơi thấp, nhưng dáng người cân đối, mặc một thân váy dài màu xanh, tư thái tinh tế, trên mặt trang điểm sơ, nhan sắc cũng rất xinh đẹp.
Ba người nói chuyện, nha hoàn và lão bà tử chen chúc xung quanh, đi tới ven hồ.
Nhìn thấy người ở ven hồ, trên mặt Tần Vi Mặc lộ ra ý cười ôn nhu.
Còn lại hai thiếu nữ, ánh mắt rơi trên người Lạc Thanh Chu, tò mò trên dưới dò xét, sau đó thấp giọng hỏi:
- Vi Mặc, đây chính là tỷ phu ở rể nhà ngươi?
Tần Vi Mặc khẽ gật đầu, vẻ mặt hiền hoà.
Thiếu nữ bên phải có chút cau mày nói:
- Vi Mặc, chúng ta đi thuyền ngắm trăng, dẫn theo một nam tử, không tốt lắm đâu?
Tần Vi Mặc cười nói:
- A Tử, tỷ phu của ta là văn nhân, bình thường vẫn luôn trong phòng đọc sách, rất ít ra ngoài. Chờ một lúc ngươi có thi từ văn chương không hiểu, đều có thể hỏi hắn một chút.