Mục lục
Chuế Tế Vô Địch - Lạc Thanh Chu (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương thị mặc dù là Nhị phu nhân, nhưng chỉ là thiếp thất, cho nên không có chỗ ngồi.

Nhưng mà chuyện hôm nay, Lạc Diên Niên và Đại phu nhân đều không tốt mở miệng, cho nên liền để nàng mở miệng.

- Thanh Chu, ngươi mau tới đây, để các vị gia Tần gia nhìn xem.

Dương thị rất nhiệt tình nghênh đến trước mặt Lạc Thanh Chu, kéo tay hắn lại, dẫn hắn tới trước mặt mấy người khách kia, cười tươi khen ngợi:

- Thanh Chu nhà chúng ta à, từ nhỏ tính cách đã tốt, lại còn vô cùng cố gắng, hài tử người ta đều ở ngoài chơi, chỉ có hắn trốn ở trong phòng toàn tâm toàn ý đọc sách...

Vâng vâng… khen một đống lớn.

Thật ra nếu như không phải hôm nay nhắc đến, nàng thiếu chút nữa quên mất có một người như vậy.

Người nam tử trung niên ngồi đầu tiên bên trái cười lạnh một tiếng, nhìn về phía chủ vị Lạc Diên Niên nói:

- Diên Niên huynh, huynh đây là thật muốn đổi ý sao?

Trên mặt Lạc Diên Niên lộ ra nụ cười thản nhiên:

- Nhược Hoài huynh, Lạc mỗ cũng không có ý muốn đổi ý. Gia phụ định ra việc hôn nhân, Lạc mỗ sao dám đổi ý?

Một người nam tử trung niên khác dáng người khôi ngô đột nhiên đứng lên nói:

- Vậy ngươi đây là ý gì? Năm đó phụ thân ngươi cùng phụ thân chúng ta quyết định việc hôn nhân, là khuê nữ huynh trưởng ta Kiêm Gia, và nhị nhi tử Lạc Ngọc nhà ngươi, cũng không phải con thứ không biết nhặt được từ góc nào kia!

Lạc Diên Niên nhíu mày, cũng không trả lời.

Nhị phu nhân Dương thị lập tức cười làm lành nói:

- Tần gia Tam gia, bớt giận, bớt giận. Chuyện này thật ra thiếp thân cũng nghe nói, hơn nữa còn có giấy trắng mực đen, còn có Tĩnh Vương chứng kiến. Bất quá thiếp thân nghe nói là để quý phủ Kiêm Gia và nhi tử lão gia nhà ta kết thành thông gia, nhưng cũng không có cụ thể nói là nhi tử nào. Tam gia à, ngài nhìn xem, lão đại Trường Thiên nhà ta đi kinh đô, lão nhị Ngọc nhi hiện tại lại vào thời khắc mấu chốt chuẩn bị khảo thí, hơn nữa chúng ta cũng đã hỏi, hai người bọn họ tạm thời cũng không có ý định muốn kết hôn. Cho nên...

- Cho nên các ngươi liền chuẩn bị tìm một gã nhà quê không biết từ nơi nào đến qua loa cho xong?

Tần nhị gia ngồi đầu ghế bên trái, mặt âm trầm nói.

Tần Tứ gia vẫn không nói gì, đột nhiên cười lạnh nói:

- Sao ta nhớ lúc trước nói hay lắm, để Kiêm Gia nhà ta và tiểu nhi tử Lạc gia nhà các ngươi đính hôn? Lúc trước nhà các ngươi tiểu nhi tử là Lạc ngọc, đính hôn tín vật cũng đều trao đổi, ta cũng chưa nghe nói qua Lạc gia các ngươi lại thêm một nhi tử. Không phải là thấy Tần gia chúng ta nghèo túng, muốn từ hôn, cố ý tìm một người đến lừa gạt chúng ta chứ?

Dương thị há to miệng, còn muốn biện luận, Lạc Diên Niên khoát tay áo, bảo nàng ngừng lại, sau đó từ trên ghế đứng lên, chắp tay nói:

- Ba vị huynh trưởng, chuyện này, Lạc mỗ ngày mai sẽ đích thân đi đến quý phủ nói rõ với Văn Chính huynh. Lạc mỗ làm người quang minh lỗi lạc, tuyệt sẽ không trốn tránh trách nhiệm, càng sẽ không hủy giao ước lúc trước của gia phụ, chắc chắn sẽ khiến Văn Chính huynh vừa ý.

- Hừ, hi vọng là vậy.

Đám người Tần gia cũng không muốn ở lâu, đứng dậy chắp tay, mặt âm trầm mà đi, không thèm nhìn thiếu niên đang đứng trong sảnh đường.

Vương quản gia đứng ở ngoài cửa lập tức khom người theo phía sau tiễn khách.

- Hừ, lão gia, người Tần gia thật đúng là mơ mộng hảo huyền! Cô bé kia từ mười tuổi liền bị người ta bắt đi, bây giờ mười sáu tuổi mới tìm về được, ai biết ở ngoài trải qua chuyện gì, thật coi Lạc gia chúng ta là kẻ ngu sao? Ngọc nhi nhà chúng ta dáng vẻ đường đường, thiên phú cực cao, tiền đồ vô lượng, lập tức liền phải thi vào Long Hổ học viện, sao lại cưới một nữ tử ngay cả thân thể trong sạch hay không cũng không rõ?

Sau khi đám người Tần gia rời khỏi, Nhị phu nhân Dương thị lập tức cười lạnh mỉa mai, hoàn toàn không có cố kỵ Lạc Thanh Chu còn lưu lại trong phòng khách.

Bọn họ vẫn giống như trước kia coi thiếu niên này thành người vô hình.

- Thì ra là vậy.

Giờ khắc này, Lạc Thanh Chu tựa hồ hiểu rõ cái gì.

Hắn lại trở thành công cụ từ hôn!

Đại phu nhân Vương thị Vẫn luôn im lặng, lúc này cũng thản nhiên mở miệng nói:

- Không chỉ như vậy, theo tin tức ta thăm dò được, vị Tần gia đại tiểu thư kia đầu óc hình như cũng có bệnh, không nói chuyện với ai, cũng không ra ngoài đi lại, thậm chí không có ai thấy nàng cười...

Dương thị giật mình nói:

- Là đứa ngu sao?

Lập tức càng cười lạnh thêm nói:

- Thì ra là vậy, khó trách Tần gia bọn hắn đột nhiên vội vã muốn tới nhắc tới cửa hôn sự này, thật thấy chúng ta dễ khi dễ sao?

Lạc Diên Niên ánh mắt lấp lóe, nhìn về phía thiếu niên vẫn như cũ khoanh tay đứng dưới sảnh, trầm giọng nói:

- Thanh Chu, ngươi có biết chúng ta kêu ngươi đến, là vì chuyện gì không?

Lạc Thanh Chu cúi đầu cung kính nói:

- Không biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK