Mục lục
Chuế Tế Vô Địch - Lạc Thanh Chu (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Thanh Chu lại sờ bắp chân mảnh khảnh của nàng nói:

- Không mập không ốm, vừa đủ. Không giống trước đó, sờ đều là xương, ôm cũng không thoải mái.

Tiểu Điệp xấu hổ cúi đầu, trong lòng tràn đầy vui vẻ.

Công tử thích thì tốt.

Lạc Thanh Chu thấy nàng lại lộ ra dáng vẻ thiếu nữ thẹn thùng, nhìn xinh đẹp đáng yêu, động lòng người, không khỏi bước tới, hôn gương mặt hồng hồng của nàng một cái, nói:

- Được rồi, đừng ngốc nữa, nên làm việc thôi.

- A, a nha.

Tiểu nha đầu sửng sốt một chút, lập tức tỉnh táo lại, bụm gương mặt tròn tròn nhảy xuống bàn, thẹn thùng ngọt ngào đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng.

Ăn điểm tâm xong.

Tiểu Điệp lại đi ra ngoài tìm mấy người tiểu Đào học tập.

Lạc Thanh Chu xem sách một lúc, thấy tuyết càng nhỏ hơn, thì ra cửa, đi chỗ Tần nhị tiểu thư.

Hắn chưa từng đi nơi đó, chỉ biết đại khái phương hướng.

Đi qua cửa viện Tần đại tiểu thư, hắn dừng một chút, nhìn thoáng qua cánh cửa đóng lại, đang muốn rời khỏi, cửa sân đột nhiên “Kẹt kẹt” một tiếng mở ra.

Bách Linh một thân váy áo màu hồng, thanh tú động lòng người đi ra, đôi mắt đẹp rạng ngời, gương mặt xinh đẹp lộ ra hai lúm đồng tiền, ngọt ngào cười nói:

- Cô gia, thỉnh an tiểu thư sớm như vậy sao?

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua môi nàng, vừa nhìn về phía cổ nàng.

Hôm nay nàng mặc cổ áo tròn, cũng không dựng thẳng lên, cũng không choàng khăn, lộ ra cổ thiên nga trắng nõn thon dài.

Trên đó không có bất cứ dấu vết gì.

- Đi ngang qua mà thôi, ta chuẩn bị đi thỉnh an Nhị tiểu thư.

Lạc Thanh Chu ăn ngay nói thật.

Hắn nhìn thiếu nữ ngọt ngào trước mắt, trong lòng bất tri bất giác có loại cảm xúc rung động.

Bách Linh nghe vậy, lập tức vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn:

- Cô gia, người muốn làm gì? Tại sao lại chạy tới trêu chọc Nhị tiểu thư rồi?

Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh:

- Phu nhân kêu ta đi.

Ngừng chút, lại nói:

- Chỉ là đi thỉnh bình an, bồi Nhị tiểu thư trò chuyện, không còn ý gì khác.

Vẻ mặt Bách Linh nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên “Phốc phốc” cười một tiếng, nụ cười như hoa:

- Cô gia đang giải thích với ta sao?

Lập tức hoạt bát nháy nháy mắt, thấp giọng nói:

- Cô gia là sợ ta hiểu lầm, hay sợ tiểu thư hiểu lầm? Hay là...

- Cáo từ.

Lạc Thanh Chu không nói nữa, quay người rời khỏi.

Bách Linh vội vàng nói:

- Cô gia, ngươi từng đi chỗ Nhị tiểu thư sao? Biết nàng ở chỗ nào sao?

Lạc Thanh Chu không quay đầu lại, nói:

- Ta sẽ hỏi những người khác.

Bách Linh nhìn chằm chằm bóng lưng hắn mấy lần, đột nhiên quay người chạy về phòng, lại rất chạy mau ra, cầm dù hoa giấy dầu màu xanh nhạt, đuổi theo bung dù ra, đi cùng hắn, cười nói:

- Cô gia, ta đi với người.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua dù hoa trên đỉnh đầu, lại liếc mắt nhìn nàng, muốn nói lại thôi.

Bách Linh cười đưa dù tới trước mặt hắn:

- Cô gia, người cầm đi, người thân cao, ta cầm mệt lắm.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ngươi tự che đi, ta không cần.

Bách Linh không nói gì, dù hoa trong tay vẫn đặt trước mặt hắn, vẻ mặt quật cường.

Lạc Thanh Chu nhíu mày, thấy nàng đỉnh đầu đội tuyết, do dự một chút, đành phải nhận dù, che giữa hai người, hơi nghiêng về phía nàng.

Bách Linh ngẩng đầu nhìn một chút, lại nhìn về phía gương mặt tuấn mỹ bình tĩnh kia, ánh mắt giật giật, không nói gì thêm.

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua.

Xa xa dưới mái hiên, bông tuyết bay xuống, mơ hồ có một thân ảnh mảnh khảnh đứng đó, lạnh như băng, so với tuyết còn lạnh hơn.

Lạc Thanh Chu miễn cưỡng đi cùng thiếu nữ dưới tuyết, trong mũi ngửi thấy mùi tóc nàng, thân thể cảm nhận hơi ấm của nàng, không khỏi nhớ tới đêm đó thân mật triền miên.

Đang muốn nói chuyện, Bách Linh đột nhiên chạy tới vườn hoa bên cạnh, ngắt một đóa hoa còn động tuyết, chạy về đưa tới trước mặt hắn, mắt ngọc mày ngài:

- Cô gia, tặng người.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, không nhận:

- Ngươi cầm đi, ta không thích.

Bách Linh giật mình:

- Tại sao? Hoa xinh đẹp như vậy, lại thơm như vậy. Từ xưa đến nay, các tài tử đều so sánh mỹ nhân với kiều hoa, cô gia cũng viết qua thơ hoa dung nguyệt mạo, làm sao không thích hoa chứ?

Lạc Thanh Chu chỉ là không muốn nhận hoa nàng tặng thôi.

Làm gì có nam tử nhận hoa nữ tử tặng.

Lại liên tưởng đến mỗi lần cùng phòng nàng chủ động, hắn bị động, hắn thì càng không nhận.

- Hoa dù sao cũng là hoa, dù xinh đẹp cũng không xinh đẹp hơn người, dù thơm cũng không thơm bằng người. Bách Linh cô nương ở trước mặt ta, xinh đẹp hơn hoa, thơm hơn hoa, ta cần hoa làm gì?

Hắn nhìn phía trước, thuận miệng qua loa một câu.

Thật chỉ là qua loa, chỉ là thuận miệng, hắn thề.

- Hả?

Hắn dừng bước lại, quay đầu nhìn lại.

Thiếu nữ kia đột nhiên đứng tại chỗ, không tiếp tục đi về phía trước, đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn hắn, hoa trong tay chậm rãi rũ xuống.

Hai người cách gió tuyết, ánh mắt giao nhau.

Gió nhẹ lạnh thấu xương lướt qua, thiếu nữ váy hồng như cánh hoa nở rộ, có chút chập chờn, sợi tóc phất phơ qua khóe miệng, gương mặt xinh đẹp như hoa lộ ra vẻ hoảng hốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK