Thế nhưng hắn thật không có hứng thú gì.
Một đám nam nam nữ nữ tụ ở nơi đó giành khoe sắc khoe tài, đều mang tâm tư, thổi phồng lẫn nhau, hò hét ầm ĩ, có ý gì đâu?
Chỉ làm lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh.
Bất quá...
Có ít người sinh mệnh, hoàn toàn cần một chút náo nhiệt.
Lạc Thanh Chu âm thầm thở dài một hơi.
Hắn không có nghĩ nhiều, đi tới Linh Thiền Nguyệt cung.
Cửa sân mở ra.
Bách Linh một người cầm hoa, ngồi trước bàn đá trong tiểu viện, chống cằm phát ngốc.
Thấy hắn đi tới, lập tức “Hừ” một tiếng, tức giận quay mặt qua chỗ khác.
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, đi qua từ bên người nàng, đi thẳng tới hậu hoa viên.
Lúc này nàng mới đứng lên, đuổi theo, ủy khuất mà nói:
- Cô gia, ngươi vì cái gì không để ý tới người ta? Người ta làm sai chỗ nào? Ngươi rõ ràng khinh bạc người ta, còn cởi hết y phục của người ta, khi dễ xong, liền không để ý tới người ta nữa?
Nói xong lời cuối cùng, vậy mà mang theo tiếng khóc nức nở, nức nở.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn lại, nàng lập tức giơ tay lên, chu miệng nhỏ, giả bộ như đang lau nước mắt, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Lạc Thanh Chu nói:
- Vậy ngươi đứng ở chỗ này chờ, ta đi thỉnh an đại tiểu thư xong liền đến đây dỗ dành ngươi.
- Ừm! Được được được! Hả? ? ?
Bách Linh nghe vậy lập tức không kìm được vui mừng liên tục gật đầu, nói liên tiếp mấy tiếng mới đột nhiên kịp phản ứng, cuống quít hai tay ôm ngực, mở to hai mắt nói:
- Cô... Cô gia, không muốn... Người ta không muốn...
Lạc Thanh Chu không có lại để ý đến nàng, tiếp tục đi về phía trước.
Bách Linh đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Chờ hắn tiến vào phía sau cửa tròn, Bách Linh lập tức đi đến bên cạnh dựa vào tường đứng vững, mân mê miệng nhỏ, cau mày nói:
- Xong xong, đêm nay cô gia lại muốn khi dễ người ta... Ta nên làm cái gì? Ta nên làm cái gì mới tốt đây? Muốn đi nói cho Thiền Thiền không? Thế nhưng không có chứng cứ, ô ô, xem ra chỉ có thể chờ đợi cô gia khi dễ xong lại đi nói...
Lạc Thanh Chu tiến vào hậu hoa viên, đi tới trước đình nghỉ mát, cúi đầu nói với thân ảnh tuyết trắng ngồi ở bên trong:
- Đại tiểu thư.
Hạ Thiền cô nương vẫn như cũ không có ở đây.
Tính toán số ngày, cũng đã kết thúc rồi chứ?
Tần Khiêm Gia ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì, bất quá cuối cùng chỉ khẽ gật đầu.
Đêm nay, nàng không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu cáo lui rời đi.
Ánh trăng chiếu xuống hồ nước ngoài đình, ánh sao lấp lánh, rơi vào trong con ngươi đen nhánh thâm thúy của thiếu nữ trong đình, như bầu trời đêm mỹ lệ mà thần bí.
Lạc Thanh Chu đi ra vườn hoa, thấy Bách Linh đã dựa vào tường đứng vững, đang mong mỏi cùng trông mong, thấy hắn đi ra, nàng lại lập tức quay mặt chỗ khác, cúi đầu, trong tay xé rách cánh hoa, miệng đáng thương nói một mình:
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, cô gia lại muốn khi dễ người ta... Thân là tiểu thị nữ nhu nhu nhược nhược thân phận hèn mọn, người ta làm như thế nào phản kháng đâu? Ô ô...
Lạc Thanh Chu đi qua, cố ý nói:
- Bách Linh cô nương, vừa rồi chỉ cố ý dọa ngươi, yên tâm đi, về sau ta sẽ không lại khi dễ ngươi.
Bách Linh đột nhiên ngẩng đầu:
- Cô gia... Ta, ta...
- Ngủ ngon.
Lạc Thanh Chu phất phất tay, trực tiếp rời đi.
Bách Linh ngốc trệ một chút, vội vàng nói:
- Cô gia, ngươi đã khi dễ người ta rất nhiều lần, lại khi dễ nhiều thêm mấy lần, thật ra... Thật ra cũng không có sao...
- Ừm?
Lạc Thanh Chu dừng bước lại, quay đầu nhìn nàng:
- Bách Linh cô nương vừa mới nói cái gì, ta không có nghe rõ, có thể lặp lại lần nữa không?
Khuôn mặt nhỏ của Bách Linh lập tức đỏ lên, cúi đầu xuống, cắn môi một cái, tiếp tục xé rách cánh hoa trong tay, xấu hổ mà nói:
- Cô gia, ngươi thật đáng ghét...
- A, vậy ngươi cứ tiếp tục công việc xé hoa của mình đi.
Lạc Thanh Chu nói xong, trực tiếp bước nhanh rời đi.
- ...
Bách Linh ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn vậy mà rời đi thật, sửng sốt một lát, tức giận dậm chân nói:
- Cô gia thối, cô gia xấu xa! Chán ghét chết ngươi! Người ta cũng không tiếp tục để ý đến ngươi! Ghét ngươi.
Bách Linh đứng tại chỗ tức giận một hồi.
Nàng phiền muộn không hiểu thở dài một hơi, sau đó đi ra tiền viện, ngồi xuống trước bàn đá, một bên dùng sức xé rách mấy cánh hoa còn lại trong tay, miệng một bên nói lẩm bẩm:
- Cô gia thối, cô gia xấu xa... Cô gia thối, cô gia xấu xa...
Giống như cánh hoa chính là tên bại hoại kia, rất nhanh bị nàng xé thành mảnh vụn.
- Ừm?
Xé xong cánh hoa, nàng đột nhiên phát hiện trên bàn đá nhiều thêm một cái bóng, sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại.
Ai ngờ nàng vừa mới quay đầu, một bờ môi đột nhiên dán lên môi nàng, một ngụm ngăn chặn miệng của nàng.
Lập tức, đôi tay từ phía sau ôm lấy eo nhỏ của nàng, miệng tiếp tục hung hăng hôn nàng...