Hai nhà phát sinh chuyện như vậy, theo lý thì không nên lại có loại chuyện lui tới này, huống chi đối phương căn bản cũng không có xem thiếu niên này như công tử Thành Quốc phủ mà đổi xử, hôm nay đột nhiên mời, chỉ sợ cũng không đơn giản.
Đang lúc Lạc Thanh Chu suy nghĩ, âm thanh Bách Linh thanh thúy đột nhiên truyền tới từ phía bên cạnh:
- Cô gia nếu muốn đi, có thể để Thiền Thiền bồi tiếp ngươi cùng đi.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn lại.
Ngoại trừ Bách Linh đang cầm bó hoa ra, dưới mái hiên cách đó không xa, thiếu nữ băng lãnh ôm kiếm trong ngực cũng đứng ở nơi đó.
Trước khi Chu quản gia tới đây đã phái tên sai vặt đi qua trước thông báo cho các nàng.
- Một mình ta trở về cũng không sao.
Lạc Thanh Chu nhìn Bách Linh một chút, lại liếc mắt nhìn thiếu nữ băng lãnh cách đó không xa, trong lòng có quyết định.
Loại tình huống này không cần thiết tránh né.
Đối phương đã mời, vậy hắn sẽ trở về nhìn cho kỹ, người một nhà kia đến cùng muốn chơi chiêu gì.
Loại tình huống này, cho dù một mình hắn trở về, cũng không có vấn đề gì.
Đối phương cho dù muốn giết hắn, cũng sẽ không trắng trợn như vậy.
Được không bù mất.
- Không được, cô gia, nhất định phải để cho Thiền Thiền bồi tiếp ngươi cùng đi.
Bách Linh đi tới, đưa nhánh hoa trong tay tới trước mặt hắn, vụng trộm trừng mắt nhìn hắn, thấp giọng nói:
- Đi cầu Thiền Thiền, nàng sẽ đáp ứng.
Lạc Thanh Chu đang muốn từ chối nhã nhặn, Bách Linh lại nói:
- Đây là ý của tiểu thư, cô gia nếu không mang theo Thiền Thiền cùng đi, vậy cũng không cần trở về.
Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày, trầm ngâm một chút, đành phải tiếp nhận, đi đến chỗ thiếu nữ băng lãnh dưới mái hiên.
Lúc đi tới gần, chắp tay nói:
- Hạ Thiền cô nương, làm phiền ngươi.
- Hừ!
Thiếu nữ quay người qua, nhìn về phía nơi khác, một mặt băng lãnh.
- Cầu nàng...
Bách Linh theo sau lưng, thấp giọng nhắc nhở.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, lúc không biết như thế nào mở miệng, thiếu nữ băng lãnh đột nhiên quay người rời đi, đi về phía ngoài phủ.
Bách Linh vội vàng nói:
- Được rồi cô gia, Thiền Thiền đã đồng ý.
Lập tức lại thấp giọng nhắc nhở:
- Cô gia nhanh đi che tuyết cho Thiền Thiền, đừng để nàng đội tuyết, thân thể Thiền Thiền hôm nay không thoải mái.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, không có chần chừ, vội vàng cầm dù đuổi theo, mở dù ra, che trên đỉnh đầu thiếu nữ kia.
Hai người vốn một trước một sau, cách một khoảng cách, thời gian dần trôi qua, giao thoa một lúc, càng đến càng gần.
Từ phía sau nhìn xa xa, giống như một người đang rút vào trong ngực một người khác.
Bách Linh nhìn bóng lưng bọn hắn dần dần đi xa, đứng tại chỗ một hồi,
quay người rời đi, không khỏi quyệt miệng nói thầm:
- Quỷ hẹp hòi, không phải chỉ là che dù bồi người ta đi một hồi thôi à... Cũng phải như vậy...
…
Thành Quốc phủ.
Phòng đông viện, trên bàn đã dọn lên mấy món thức ăn tinh xảo.
Còn có càng nhiều đồ ăn đã nấu sẵn ở sau bếp.
Bởi vì trời giá rét, khách nhân còn chưa tới, cho nên tạm thời đều đặt ở bên trong miệng nồi lớn bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa lên bàn.
Phòng trống trơn, cũng không có người.
Dưới mái hiên phía ngoài, Lạc Ngọc một thân áo bào trắng, chắp hai tay sau lưng đứng ở nơi đó, trầm mặc nhìn qua cảnh tuyết phía ngoài, thần sắc đờ đẫn, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, tiếng bước chân giẫm lên tuyết đọng từ ngoài cửa truyền đến.
Nha hoàn vây quanh Vương thị từ cửa chính đi đến.
Lạc Ngọc lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, đi lên nghênh đón:
- Nương, sao người lại tới đây?
Đại phu nhân Vương thị nhìn nhi tử của mình một chút, không nói gì, đi vào trong phòng.
Nhìn xem thức ăn trên bàn, nàng trầm mặc thật lâu, nói khẽ:
- Ngọc nhi, lãng phí thời gian vào việc này, đáng giá không?
Ánh mắt Lạc Ngọc cũng nhìn về phía thức ăn trên bàn, trên mặt vẫn như cũ mang theo ý cười ôn hòa:
- Không có ý tứ gì khác, hồi lâu không thấy Thanh Chu, chỉ ăn một bữa cơm, trò chuyện tâm tình.
Vương thị nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ cưng chiều chỉ mẫu thân mới có:
- Ngọc nhi, hắn không có tư cách này.
Dừng một chút, vừa mềm giọng nói:
- Đương nhiên, nếu như ngươi thích, không ai nói cái gì.
Lạc Ngọc tránh đi ánh mắt của nàng, nhìn về phía bên ngoài đang có bông tuyết bay xuống.
Vương thị xoay người, cùng hắn sóng vai đứng đấy, cũng nhìn về phía bên ngoài, lại trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói:
- Ngọc nhi, thật xin lỗi... Mẫu thân biết, sự kiện kia... Bất quá ngươi yên tâm, một tên đê tiện bò dậy từ trong bùn mà thôi, không có tư cách hưởng thụ những thứ lúc đầu thuộc về ngươi...
Ý cười ôn hòa trên mặt Lạc Ngọc chẳng biết lúc nào đã biến mất không thấy gì nữa:
- Nương, hắn đã hưởng thụ.
Khóe mắt Vương thị co quắp một chút, chậm rãi giơ tay lên, muốn vuốt ve mặt của hắn ta một chút, hoặc là vuốt ve một chút phía sau lưng của hắn giống như khi còn bé.