Mục lục
Chuế Tế Vô Địch - Lạc Thanh Chu (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Thanh Chu nhìn bộ dạng nàng nhu nhược vì bệnh lâu kia, bộ dáng yếu đuối như một trận gió thổi qua sẽ ngã, trong lòng âm thầm buồn cười, chắp tay nói:

- Đa tạ Nhị tiểu thư quan tâm, vậy chúng ta cáo từ trước.

Mạnh Vũ Lam lớn giọng nói:

- Lạc công tử, sau này có thời gian, chúng ta lại tới tìm ngươi chơi, ngươi cũng đừng từ chối nữa nha.

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Được.

Tống Tử Hề giật giật môi, tựa hồ cũng nghĩ nói mấy câu, lại cảm thấy hôm nay lần đầu tiên gặp hắn, hắn không chỉ là nam tử, còn thành hôn rồi, nàng là thiếu nữ khuê các, chủ động nói chuyện, thực sự có chút không thích hợp, đành phải dùng ánh mắt nhìn hắn, cũng không mở miệng.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một chút, nghe được trong lòng nàng nói: “Vị Lạc công tử này quả thật rất tuấn mỹ, lại có tài hoa, đáng tiếc, xuất thân không tốt, lại ở rể...”

Ánh mắt Lạc Thanh Chu vừa nhìn về phía vị Mạnh cô nương phủ thành chủ kia, cũng nghe thấy trong lòng nàng nói: “Tỷ phu Vi Mặc nhìn cũng không tệ lắm, không chỉ lớn lên đẹp, còn có tài, mà đối hạ nhân cũng quan tâm như vậy, thấy hạ nhân rơi xuống nước, không chút do dự đã nhảy xuống cứu người... Đáng tiếc, cũng chỉ là một thư sinh yếu đuối, Đại Viêm đế quốc ta, võ giả mới là hữu dụng nhất...”

Ánh mắt Lạc Thanh Chu, vừa nhìn về phía Tần nhị tiểu thư nhu nhu nhược nhược.

Tần Vi Mặc cũng đang nhìn hắn.

Hai người mắt đối mắt, Tần Vi Mặc ôn nhu cười một tiếng, ánh trăng phản chiếu vào mắt sáng ngời, ôn nhu như nước, nhu uyển động lòng người.

Lạc Thanh Chu cũng nghe thấy tiếng lòng của nàng:

“Tỷ phu nhảy vào trong hồ cứu Hạ Thiền, là bởi vì tỷ tỷ sao?”

Lạc Thanh Chu đang muốn nghe nhiều thêm vài câu, thuyền nhỏ đột nhiên vừa chuyển, Bách Linh thanh tú động lòng người ngăn chặn ánh mắt hắn, cười như không cười nhìn hắn nói:

- Cô gia, không nỡ sao?

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía tròng mắt của nàng, đầu đột nhiên một trận nhói nhói.

Hắn lập tức giật mình tỉnh lại, không dám lại nghe lén.

Vừa rồi nghe quá nhiều, đã hao phí quá nhiều tinh thần.

- Cô gia vừa rồi làm náo động, vị Mạnh đại tiểu thư và Tống đại tiểu thư kia đều lưu luyến không rời nhìn cô gia đó, cô gia có phải còn muốn cùng các nàng đi chèo thuyền dạo hồ hay không, hay là đi Thưởng Nguyệt lâu câu kết làm bậy?

Bách Linh thấy hắn không đáp lời, hừ một tiếng, không trêu chọc nữa.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, nghĩ đến vừa rồi thuyền nhỏ đột nhiên lắc lư khiến Hạ Thiền rơi vào trong hồ nước, không khỏi hỏi:

- Bách Linh cô nương vừa rồi là cố ý?

Bách Linh chớp mắt, vẻ mặt vô hại:

- Cái gì cố ý? Cô gia, đừng nói chuyện không đầu không đuôi nha.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng thật sâu, không truy vấn nữa, nói:

- Ta vốn là không muốn tới, là ngươi bức ta tới.

Bách Linh đột nhiên “Phốc phốc” cười một tiếng:

- Cô gia, nói chuyện phải soi lương tâm, ta không cầm kiếm, lại không mặt lạnh, làm sao bức ngươi rồi?

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ mặt lạnh ôm kiếm bên cạnh một chút, không nói nữa.

Bách Linh cười cười, cũng không tiếp tục đùa hắn, chống thuyền nhỏ, mang theo ý cười, khẽ hát, rẽ sóng nước vào bờ.

Lạc Thanh Chu nhìn bộ dáng thiếu nữ mắt ngọc mày ngài xinh đẹp, tư thái nhỏ nhắn mềm mại thướt tha, trong lòng không khỏi âm thầm thầm nghĩ.

Nha đầu này ghen, hay là, vì tiểu thư nhà nàng?

Cùng phòng với hắn rốt cuộc có phải là nàng hay không?

- Cô gia, Thiền Thiền, các ngươi chú ý một chút, các người làm thuyền nhỏ đầy nước, có thể cởi y phục xuống không?

Lúc sắp đến bờ, Bách Linh lại cười cười đùa cợt hai người một câu.

Hai người cũng không để ý nàng.


Lên bờ, Lạc Thanh Chu trực tiếp cáo từ rời khỏi, về tiểu viện thay y phục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK