Giờ Hợi.
Một vòng trăng sáng bạc thăng lên đầu cành.
Lạc Thanh Chu ngồi trên giường tu luyện nội công tâm pháp một hồi.
Nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, khoanh chân nhập định, thần hồn xuất khiếu.
Trước tiên ở trong phòng tu luyện Bôn Lôi Quyền nửa canh giờ.
Sau đó xuyên qua nóc nhà, nổi lên giữa không trung, bay về phía Uyên Ương lâu.
Tối hôm qua có việc, vị thần hồn tiền bối kia tựa hồ có chút không cao hứng.
Đêm nay hắn nói nhiều hơn một hồi đi.
Đêm nay không gió, không tuyết, ánh trăng cũng trong sáng.
Ngược lại là đêm đẹp để kể chuyện xưa.
Lúc Lạc Thanh Chu bay đến Uyên Ương lâu, đạo thân ảnh xanh nhạt đã đứng tại chỗ trên mái cong kia.
Tựa hồ đang chờ hắn.
Viên châu màu đỏ trên nóc nhà đã bị khăn tay tuyết trắng che đậy.
Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng đi qua, rơi vào nàng sau lưng, cúi đầu cung kính nói:
- Tiền bối, để ngài đợi lâu.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn xem hắn, trầm mặc một chút, âm thanh mờ mịt mà nói:
- Đêm nay trong nhà còn có người chờ sao?
Lạc Thanh Chu do dự một chút, cúi đầu nói:
- Có, bất quá đêm nay ta có thể về trễ một chút.
Thân ảnh xanh nhạt xuyên thấu qua ánh sáng mông lung nhìn hắn:
- Ồ? Vì sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Nương tử nhà ta đã ngủ, không cần ta bồi.
Thân ảnh xanh nhạt ẩn nấp trong vầng sáng, thấy không rõ biểu lộ trên mặt, chỉ có thể cảm thấy vẫn đang nhìn hắn.
Lại trầm mặc chỉ chốc lát đối phương mới mở miệng:
- Nói đi, bắt đầu lại từ đầu.
Lại từ đầu bắt đầu?
Lạc Thanh Chu do dự một chút, nói:
- Tiền bối, nếu như ngài muốn nhớ kỹ, nếu không, ta đêm mai dùng giấy viết xuống cho người?
Hắn thật không muốn lại làm máy lặp lại.
Ban ngày làm người bị người ta xem như máy lặp lại, nơi này kể xong lại muốn đi nơi khác kể.
Hiện tại ban đêm hắn làm hồn, lại bị xem như máy lặp lại, lại lặp lại một đoạn một đoạn mỗi đêm.
Gánh không được.
- Không cần, ngươi cứ đọc từ đầu đi.
Thân ảnh xanh nhạt từ chối không tiếp nhận đề nghị của hắn.
Lạc Thanh Chu âm thầm thở dài một hơi, không dám nói thêm, đành phải lại lần nữa đọc.
- Hỗn Độn chưa phân thiên địa loạn, mênh mông mịt mờ không người gặp. Từ khi Bàn Cổ phá Hồng Mông, mở từ phân biệt khí trọc...
Thần sắc thân ảnh xanh nhạt ngưng trọng, nín thở ngưng thần nghe, ánh trăng chiếu lên trên người có chút lóe ra, như một ngọn đèn sáng bên trên lầu các.
Nhưng mắt thường khó gặp.
Khi để đến lúc khỉ đá vượt biển xa xôi vạn dặm, chuẩn bị đi bái sư học nghệ, Lạc Thanh Chu lại bắt đầu từ đầu, liên tục kể ba lần.
Sau khi nói xong lần thứ tư, hắn rốt cục nhịn không được cáo từ:
- Tiền bối, trời đã không còn sớm, ta muốn về nhà.
Thân ảnh xanh nhạt đứng ở trên mái cong, yên tĩnh nửa ngày, nhìn về phía hắn nói:
- Nói lại một lần.
Lạc Thanh Chu: - ...
Nóc nhà đột nhiên trầm mặc xuống, ai cũng không có nói chuyện.
- Bạch!
Đúng vào lúc này, khăn tay đang che viên châu màu đỏ trên nóc nhà, đột nhiên bay lên.
Lập tức, một cỗ hồng mang đột nhiên từ bên trong viên châu màu đỏ bắn nhanh mà ra, trong nháy mắt bao phủ Lạc Thanh Chu bên trong.
Một cỗ cảm giác kịch liệt đau nhức bỗng nhiên đánh tới.
Lạc Thanh Chu vội vàng không kịp chuẩn bị, thần hồn lập tức cứng đờ, bị khóa định tại chỗ, lập tức run rẩy kịch liệt, bắt đầu xuất hiện vết rách.
Từng đợt cảm giác kịch liệt đau nhức khi thần hồn bị xé rách, không ngừng truyền đến từ mỗi một bộ phận trên toàn bộ thần hồn.
Trước mắt của hắn bắt đầu biến thành màu đen, muốn nói chuyện, muốn đưa tay, cái gì cũng đều không làm được.
Hắn nhìn thân ảnh xanh nhạt bên trên mái cong.
Thân ảnh xanh nhạt cũng đang nhìn hắn, ánh mắt ẩn nấp trong vầng sáng thanh lãnh mà đạm mạc, đối với hắn thống khổ cùng tuyệt vọng, tựa hồ làm như không thấy.
Toàn bộ thân hình Lạc Thanh Chu bắt đầu phá thành mảnh nhỏ.
Đầu, tứ chi, thân thể, bắt đầu chia nứt...
Một cỗ khí tức tử vong bao phủ toàn bộ thần hồn hắn.
Muốn hồn phi phách tán sao?
Hắn tuyệt vọng nghĩ đến tiểu nha đầu trong phòng, lại nghĩ đến thiếu nữ xinh đẹp luôn luôn cầm nhánh hoa bị hắn hôn môi...
Chẳng biết tại sao, hắn liền nghĩ tới thiếu nữ băng lãnh ngạo kiều...
Ánh mắt bắt đầu mơ hồ.
Ý thức bắt đầu biến mất...
Nhưng đúng vào lúc này, khăn tay tuyết trắng tung bay ở giữa không trung lại đột nhiên rơi xuống, che khuất viên châu màu đỏ.
Hồng mang trong nháy mắt biến mất.
Kịch liệt đau nhức bắt đầu chậm lại.
Thân thể thần hồn của hắn phá thành mảnh nhỏ bắt đầu lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, một lần nữa ngưng tụ cùng nhau.
Hơn mười phút sau, thần hồn của hắn một lần nữa biến thành chỉnh thể.
Nhưng thân thể vẫn như cũ truyền đến từng trận xé rách đau đớn.
Thần hồn lúc đầu ngưng thực bây giờ đã trở nên có chút mờ nhạt.
Hắn nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt bên trên mái cong, không nói gì.