Mục lục
Chuế Tế Vô Địch - Lạc Thanh Chu (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Vi Mặc đối mặt với ánh mắt của mọi người, lập tức đỏ mặt, lời đã ra khỏi miệng, nước đổ khó hốt, trong lòng lại đúng là có cỗ xúc động, muốn là người đầu tiên đi nhìn thấy tỷ phu viết xuống thi từ, ôn nhu nói:

- Tỷ phu, Vi Mặc muốn nhìn ngươi làm thơ.

Trong phòng Lạc Thanh Chu lại sửng sốt chớp mắt, vội vàng nói:

- Không dám làm phiền Nhị tiểu thư, có Tiểu Điệp giúp ta là được rồi.

Trong viện nha hoàn cùng ma ma nhóm cũng đều trăm miệng một lời thuyết phục.

- Tiểu thư, không thể!

- Tiểu thư, ngươi sao có thể đi giúp cô gia mài mực, đây là chuyện của hạ nhân.

Tần Vi Mặc mặc dù từ nhỏ yếu đuối nhiều bệnh, nhưng tính tình có chút quật cường, đã nhận định muốn đi vào mài mực, không tiếp tục chần chờ cố kỵ, tránh thoát tay Châu nhi cùng Thu nhi, đi về phía phòng.

Hai tiểu nha hoàn vừa sợ vừa bị dọa, cũng không dám làm trái ý nàng, cuống quít đỡ lấy nàng, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía mấy vị lão ma ma đằng sau.

Mấy lão ma ma kia vẻ mặt nghiêm túc, vừa muốn đi lên thuyết phục, Tần Vi Mặc quay đầu, trên mặt thanh lệ biểu hiện cầu khẩn, ôn nhu nói:

- Ma ma, để Vi Mặc tùy hứng một lần đi, dù sao thời gian của Vi Mặc cũng... Vi Mặc đi vào, trong lòng sẽ vui vẻ...

Nói lời này, lại thêm biểu hiện đáng thương, ai mà chịu được?

Mấy lão ma ma đang muốn thuyết phục, lập tức vành mắt đỏ lên, rốt cuộc không nhẫn tâm mở miệng ngăn cản.

Trong đó một ma ma tuổi tác lớn nhất lập tức run giọng mở miệng nói:

- Tiểu thư cho dù đi vào, chuyện đêm nay ai dám nói, ai nói tước đầu lưỡi kẽ đó, nô tỳ tuyệt không tha! Phu nhân nếu trách tội xuống, nô tỳ một mình gánh chịu.

Tần Vi Mặc cảm kích nói:

- Tạ ơn ma ma.

Châu nhi cùng Thu nhi thấy tiểu thư như vậy, trong lòng cũng đều khó chịu, không còn dám thuyết phục, cẩn thận từng li từng tí đỡ nàng, đi vào.

Tiểu Điệp cuống quít đi mở cửa, ở phía trước dẫn đường.

Lạc Thanh Chu trong phòng nghe, âm thầm hối hận mình mềm lòng, lại càng không nên đáp ứng vị Tô cô nương ngoài kia giúp nàng làm thơ.

Nhưng thật để cho tay nhỏ tôn quý Tần nhị tiểu thư mài mực cho hắn, không nói vị nhạc mẫu đại nhân kia biết sẽ hung hăng xử lý hắn thế nào, chính là Bách Linh, Hạ Thiền các nàng biết, cũng sẽ cho hắn đẹp mặt.

Nhưng vừa rồi nghe được lời nói Tần nhị tiểu thư đáng thương như vậy, hắn cũng không biết nên từ chối thế nào.

- Tỷ phu, không cần lo lắng, Vi Mặc làm chuyện gì, tự nhiên do chính Vi Mặc gánh chịu, tỷ phu cứ viết chữ là được.

Tần Vi Mặc được hai nha hoàn nâng đỡ, vào phòng, thi lễ với hắn, ôn nhu nói.

Lạc Thanh Chu cúi đầu, vẻ mặt tràn đầy khổ sở nói:

- Nhị tiểu thư, cái này thật không quá phù hợp, ngài vẫn là ra ngoài đi. Nếu để cho phu nhân cùng đại tiểu thư biết...

- Tỷ phu, Vi Mặc sẽ chủ động giải thích với các nàng, nếu các nàng trừng phạt tỷ phu, Vi Mặc sẽ tự mình thay tỷ phu chịu phạt.

Tần Vi Mặc ôn nhu trả lời.

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ yếu đuối dịu dàng trước mặt, khó hiểu nói:

- Nhị tiểu thư cớ gì muốn như thế?

Tần Vi Mặc yên lặng một chút:

- Ta cũng không biết, chính là đêm nay... Đột nhiên muốn nhìn tỷ phu viết chữ.

Trong phòng lâm vào yên tĩnh.

Ai cũng không nói gì thêm, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau.

Ngoài cửa sổ Tô Thanh Uyển nhịn không được mở miệng nói:

- Lạc công tử, Vi Mặc đã thích, vậy tùy nàng đi. Nhân sinh ngắn ngủi mấy chục năm, đại đa số người đều khổ nhiều, vui ít. Vi Mặc thật vất vả có thể vui vẻ một lần, Lạc công tử cho dù vì vậy mà bị phạt, cũng hẳn là đáng giá đi?

Lạc Thanh Chu nhịn không được nhìn ngoài cửa sổ một chút, lại liếc mắt nhìn thiếu nữ trước mặt sắc mặt tái nhợt người yếu nhiều bệnh một chút, không do dự nữa, đi tới trước bàn sách ngồi xuống.

Trên mặt Tần Vi Mặc lộ ra nụ cười xinh đẹp, đi qua, duỗi bàn tay trắng như ngọc, nhẹ nhàng cầm thanh mực.

Tiểu Điệp vội vàng tới thêm một chút nước vào trong nghiên mực.

Tần Vi Mặc nhẹ nhàng mài mực, ôn nhu nói:

- Tỷ phủ, thật ra Vi Mặc thường xuyên một mình trong phòng, tự mình mài mực, Vi Mặc cảm thấy, như vậy có thể tĩnh tâm, có thể suy nghĩ... Vi Mặc thích ngửi mùi mực.

Lạc Thanh Chu ngồi trước bàn, cầm bút, nhìn cổ tay cùng bàn tay nhỏ yếu trắng muốt của nàng, yên lặng không nói.

- Tỷ phu...

Tần Vi Mặc ôn nhu nhắc nhở.

Lạc Thanh Chu tỉnh hồn lại, mở ra giấy tuyên, duỗi bút chấm chấm mực, hơi chút trầm ngâm, đặt bút trên giấy.

Trên bàn có ngọn đèn.

Tiểu Điệp lại thêm một chiếc, đặt trong tay, đứng ở một bên khác.

Tần Vi Mặc vừa nhẹ nhàng mài mực, vừa nhìn bút mực kia rơi trên giấy tuyên phác hoạ ra hàng chữ nhỏ xinh đẹp.

Bài đầu tiên là thơ, « Tuyết Mai ».

- Mai tuyết tranh xuân vị khẳng hàng, Tao nhân bình tỷ phí tư lương.

Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, Tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương. (*)

[*Tuyết mai của Lư Mai Pha:

Dịch Thơ:

Mai tuyết tranh xuân há chịu nhường,

Thi nhân bàn luận chuyện văn chương,

Mai thua tuyết ấy vài phân trắng,

Tuyết phải nhường mai mấy bậc hương.

Dịch nghĩa:

Mai và tuyết giành xuân với nhau chẳng bên nào chịu nhịn,

Làm cho thi nhân phải gác bút vì mất công bình phẩm.

Mai nên nhường ba phần trắng cho tuyết,

Tuyết phải chịu thua mai một phần về hương thơm.]

Nhìn hai câu cuối cùng, thanh mực trong tay Tần Vi Mặc nhẹ run lên.

Lạc Thanh Chu viết xong lấy giấy ra, lại mở ra tấm thứ hai, duỗi bút chấm chấm mực nước, không chần chừ, trực tiếp đặt bút.

Tần Vi Mặc dần dần ngừng mài mực, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm ngòi bút nhu uyển nhả mực, nhìn nó phác hoạ văn chương, vốn muốn ngừng thở, hô hấp lại không biết vì sao dồn dập lên.

Lạc Thanh Chu một mạch mà thành, đặt bút thành chương.

Sau khi viết xong một chữ cuối cùng, hắn buông bút xuống, cầm lấy giấy tuyên thổi thổi, sau đó giao cho Tiểu Điệp bên cạnh.

Tiểu Điệp buông đèn xuống, cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận, cầm ra ngoài.

Tần Vi Mặc vẫn đứng ở bên cạnh bàn, trong tay vẫn như cũ cầm nghiêng mực, ánh mắt si ngốc, vẻ mặt hốt hoảng.

- Tiểu thư...

Châu nhi bên cạnh nhẹ giọng hô.

Tần Vi Mặc tỉnh hồn lại, dưới ánh đèn lấp loé, đôi mắt như nước, nhìn thiếu niên đứng trước bàn một chút, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng Tô Thanh Uyển ngạc nhiên:

- Thơ hay! Thơ hay! Hay một câu : Vô ý tranh xuân, Tứ phương ghen ghét!

Lập tức kích động nói:

- Lạc công tử, đêm nay làm phiền, mấy ngày nữa Thanh Uyển lại đến cảm tạ. Thanh Uyển đi tìm cô mẫu, thuận tiện đem hai bài thi từ cho các nàng xem, đỡ khiến các nàng lại hoài nghi công tử. Tài hoa của công tử, quả nhiên là tuyệt thế vô song, Thanh Uyển bái phục!

Lạc Thanh Chu nghe xong, vội vàng đẩy cửa sổ ra nói:

- Tô cô nương, không phải ta làm. Còn có, ngươi vừa rồi không phải nói sẽ không nói chuyện đêm nay cho người khác biết sao?

Tô Thanh Uyển đã cầm thi từ, hưng phấn chạy tới cửa tiểu viện, nghe vậy quay đầu lại cười ha ha một tiếng:

- Lạc công tử yên tâm, ta chỉ nói với cô mẫu các nàng, không nói với người khác, ngươi yên tâm đi.

Nói xong, chạy ra cửa, biến mất ở trong màn đêm.

Lạc Thanh Chu: - ...

Trong tiểu viện đột nhiên an tĩnh lại.

Trong phòng cũng im ắng.

Lạc Thanh Chu từ ngoài cửa sổ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thiếu nữ trong phòng, đang muốn nói chuyện, cửa tiểu viện đột nhiên lại truyền đến một giọng nói quen thuộc:

- Cô gia, ngươi đã tỉnh chưa? Sao ta nghe chỗ ngươi ồn ào náo nhiệt vậy?

Dưới ánh trăng, Bách Linh mặc bộ váy áo hồng, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc từ ngoài cửa đi vào.

Bầu không khí đột nhiên xấu hổ.

Trong tiểu viện đứng rất nhiều nha hoàn ma ma, trong phòng cũng có người, nhưng khi thấy Bách Linh vào, lại yên tĩnh lạ thường.

Bách Linh nhìn trong nội viện, lại mở cửa sổ nhìn vào trong phòng, thì sững sờ tại chỗ.

Tất cả mọi người đều xấu hổ.

Bao gồm cả hắn.

Lúc này, cô em vợ lại ở trong phòng tỷ phu, đứng gần tỷ phu như vậy, mà trong tay lại còn cầm thanh mực, rõ ràng vừa mài mực cho tỷ phu xong.

Nhóm nha hoàn ma ma lập tức chột dạ đỏ mặt.

Dù sao thiếu nữ trước mắt không phải người khác, mà là thiếp thân thị nữ của đại tiểu thư.

Thiếu niên trong phòng kia, lại là phu quân đại tiểu thư vừa tân hôn không lâu, nhưng tiểu thư nhà họ lúc này lại...

Bách Linh cũng thấy xấu hổ.

Trong phòng nếu là người khác, nàng đã sớm chất vấn răn dạy, thậm chí kêu Hạ Thiền đến đây, nhưng trong phòng lại là Nhị tiểu thư...

Nàng tình nguyện không nhìn thấy.

Yên lặng một lát.

Tần Vi Mặc thả thanh mực trong tay xuống, hơi cúi đầu về phía thiếu niên, âm thanh ôn nhu nói:

- Tỷ phu, quấy rầy, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, Vi Mặc cáo từ...

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nàng, nhẹ gật đầu.

Tần Vi Mặc được Châu nhi cùng Thu nhi nâng đỡ, đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng, bị gió thổi qua, lại ho khan.

Nha hoàn ở cửa vội vàng chống dù lên, chặn gió cho nàng.

Tần Vi Mặc chậm rãi lấy khăn tay xanh nhạt che ngoài miệng.

Trên khăn tay kia, không ngờ lại nhiễm lên một đốm máu tươi đỏ thắm.

Bên cạnh Thu nhi nhìn thấy, lập tức biến sắc, run giọng nói:

- Ma ma, tiểu thư lại ho ra máu...

Mấy ma ma bên cạnh lập tức luống cuống, vội vàng thúc giục nói:

- Đi đi đi, mau đỡ tiểu thư trở về, nhanh đi gọi Tôn đại phu!

Một đoàn người vây quanh thiếu nữ nhu nhược, vội vàng ra tiểu viện.

Lúc đi qua bên cạnh Bách Linh, Tần Vi Mặc có chút sợ hãi nhìn nàng một chút, tựa hồ muốn nói chuyện, lại bị nha hoàn ma ma vội vàng dìu đi.

Trong tiểu viện rất nhanh an tĩnh lại.

Bách Linh nhíu lông mày, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trong phòng.

Lạc Thanh Chu đứng trước cửa sổ, cũng nhìn nàng.

Tiểu Điệp đứng sau lưng hắn, cúi đầu, như hài tử làm sai chuyện đang đối mặt gia trưởng, chột dạ thấp thỏm.

- Cô gia, lá gan ngươi thật lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK