Mục lục
Chuế Tế Vô Địch - Lạc Thanh Chu (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Thanh Chu:

- ...

- Hừ, quá qua loa. Quá khoa trương, nào có tùy tiện nhìn một cái đã nghiêng nước nghiêng thành? Đi đánh trận còn cần gì tướng quân binh sĩ, trực tiếp phái ta... Phái mấy mỹ nhân nhi đi không được sao? Nịnh hót!

Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, liếc mắt, lại nghiêm mặt nói:

- Bài này không được, một lần nữa làm một bài. Lần này ngươi phải thật tốt làm cho Khiêm Gia nhà ta một bài, muốn nói nàng hoa dung nguyệt mạo, dung mạo như thiên tiên. Lần này, bên trong cả bài thơ nhất định phải có Hoa Dung Nguyệt Mạo bốn chữ này, thiếu một chữ đều không được.

Vừa nghe lời này, vẻ mặt mọi người khác nhau.

Cái này có chút quá làm khó dễ người.

Đúng vào lúc này, rèm châu lệch một bên trong phòng đột nhiên vang lên tiếng, một nha hoàn đỡ lấy một người xinh đẹp yếu đuối đi ra.

Tần gia Nhị tiểu thư, Tần Vi Mặc.

Tần Vi Mặc nhíu lại mày ngài nói:

- Mẫu thân, người đây cũng quá làm khó tỷ phu rồi, nào có cả bài thơ nào bên trong xuất hiện bốn chữ mà người nói đây. Cho dù Ngọc Kinh đệ nhất tài tử Vương Chi Hoán trong lúc nhất thời cũng làm không được đâu.

Tống Như Nguyệt thấy nàng tự tiện đi ra, sắc mặt lập tức trầm xuống:

- Không phải để ngươi đợi ở bên trong à? Ngươi thân thể này còn dám đi ra tham gia náo nhiệt? Mẫu thân đang kiểm tra tài học của hắn, xem hắn có “ngực có bút mực, bụng có tài hoa” như như lời ngươi nói hay không! Nếu hắn làm không ra, đó chính là giả! Ngươi về sau ít gặp mặt hắn, cẩn thận bị lừa.

Gương mặt Tần Vi Mặc trắng nõn thanh lệ hơi ửng đỏ một chút, ôn nhu nói:

- Mẫu thân, người cũng đừng khó xử tỷ phu... Vừa rồi tỷ phu đã làm qua, mà lại là một bài thơ rất hay, thế còn còn chưa đủ à?

- Đương nhiên chưa đủ!

Tống Như Nguyệt lạnh mặt nói:

- Hắn cưới người như là thiên tiên Tần gia của ta, là tâm can bảo bối của mẫu thân, là tỷ tỷ của ngươi! Chỉ là một bài thơ, sao lại đủ?

Tần Vi Mặc nhíu nhíu mày lại, còn muốn thuyết phục, Tống Như Nguyệt khoát tay chặn lại, thần sắc nghiêm khắc nói:

- Ngươi ở một bên đợi đi, không cần nói! Tiểu tử này hôm nay không thông qua khảo nghiệm của ta, cánh cửa này hắn cũng đừng mong đi ra ngoài.

Nói xong, nhìn nha hoàn bên cạnh một chút, lạnh giọng phân phó nói:

- Một lần nữa đốt hương, lập tức tính thời gian.

Nha hoàn lập tức đi đốt lại một cây hương khác.

Tần Vi Mặc nhíu mày ngài, không dám nói nhiều, ánh mắt có chút bất đắc dĩ cùng áy náy nhìn về phía thiếu niên bên trong đường.

Tống Như Nguyệt hừ lạnh nói:

- Cho ngươi thời gian một nén nhang, nếu ngươi không làm ra...

Còn chưa có nói xong, thiếu niên còn đang quỳ gối trước mặt hai tay bưng trà đột nhiên mở miệng nói:

- Phu nhân, đề thơ có thể mang một chữ không?

Tống Như Nguyệt giật mình, nghĩ nghĩ, lạnh lùng nói:

- Có thể, bất quá chỉ có thể mang một chữ, nhiều hơn không thể được.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Vãn bối đã nghĩ đến một bài.

Tống Như Nguyệt nghe vậy sững sờ, lập tức nghiêm mặt nói:

- Nếu làm không tốt chắp vá lung tung, đó chính là cố ý trêu đùa gạt ta, chính là không tôn trọng Khiêm Gia nhà ta, ngươi phải biết hậu quả!

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Tựa thơ cứ để là dung mạo như thiên tiên.

Tống Như Nguyệt nghe xong, cười lạnh một tiếng:

- Tục! Vì một chữ, lấy tựa đề tục khí như thế, thơ phía sau nếu làm không tốt, nhìn ngươi còn thế nào giảo biện!

Lạc Thanh Chu cũng không nhiều lời, trực tiếp mở miệng thì thầm:

- Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung, Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng. Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến, Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng... (*)

[*Thanh bình điệu – Lý Bạch:

Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung,

Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng.

Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến,

Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng.

Dịch Nghĩa:

Nhìn mây nhớ đến xiêm áo, thấy hoa nhớ đến dung nhan,

Gió xuân thổi nhẹ qua hiên, hơi sương đẫm.

Nếu không phải người ở mé núi Quần Ngọc,

Thì cũng là thấy ở dưới trăng chốn Dao Đài.]

Bài thơ vừa ra, trên mặt Tống Như Nguyệt đang cười lạnh lập tức cứng đờ, lập tức, dần dần biến mất vẻ trêu tức, trở nên nghiêm túc lên.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn một chút, chỉ thấy trong mắt nàng lấp lóe quang mang, lộ ra một tia ngạc nhiên cùng vẻ thất thần.

Đồng thời, lại nghe thấy tiếng lòng của nàng: 【 Tiểu tử này... Hẳn là Trích Tiên chuyển thế à? Bài thơ này... Vài câu ngắn ngủi, lại tiên khí bồng bềnh... Hoàn toàn chính xác xứng với Khiêm Gia nhà ta... 】 .

Thiếu nữ hiểu thi từ nhất trong thính đường giờ phút này khuôn mặt thanh lệ thoát tục cũng lộ ra một tia thần sắc hoảng hốt, miệng lặp đi lặp lại lầm bầm đọc lấy:

- Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung, Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng. Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến, Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng...

Trong thính đường, giờ phút này yên tĩnh im ắng.

Trong lòng của mỗi người hoặc là miệng tựa hồ cũng đang đọc lại bài thơ này, đồng thời nhìn về phía thiếu nữ người mặc váy áo tuyết trắng, dung mạo như thiên tiên kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK