Thân ảnh xanh nhạt nhìn thần hồn hắn dần dần biến mất trong màn đêm, lại đứng lặng hồi lâu bên trên mái cong, thân ảnh lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Cùng lúc đó.
Trong một gian phủ đệ rách nát cách Thành Quốc phủ không xa.
Trong phòng nào đó ở hậu viện.
Ánh nến leo lắt, khói thuốc lượn lờ.
Một lão bà đầu đội mũ tròn, người mặc áo bông đang khoanh chân ngồi trước một loạt ánh nến, nhắm mắt lẩm bẩm.
Một nam tử trung niên đứng ở sau lưng nàng âm thầm nín thở ngưng thần.
Không lâu, ánh nến trong phòng đột nhiên lắc lư một cái.
Lập tức, hai bóng đen mắt thường khó gặp đột nhiên từ mặt đất bay lên, xuyên qua cửa sổ, bay ra ngoài, rất nhanh biến mất ở trong gió tuyết phía ngoài.
- Vương quản gia, yên tâm đi, đêm nay chính là ngày chết của tiểu tử kia.
Đã là rạng sáng.
Gió lạnh lạnh thấu xương, tuyết đã ngừng.
Không có một ai trên đường phố.
Hai bóng đen xuyên qua tường viện, phi hành ở giữa không trung.
Chỉ thấy toàn thân chúng nó quanh quẩn một tia hắc khí, hai mắt tinh hồng, răng nanh lộ ra ngoài, lợi trảo như đao, gương mặt xanh đậm dữ tợn.
Khác biệt với tiểu quỷ âm hồn phổ thông, khí tức của bọn nó càng thêm hung hãn, bộ dáng cũng càng thêm cổ quái đáng sợ.
Bọn chúng trực tiếp bay về phía trước, xuyên qua phòng ốc tường viện, xuyên qua đường đi.
Rất nhanh, đã đến chỗ mục tiêu.
- Đến!
Trong phòng, dưới ánh nến, lão bà mặc áo bào hoa hồng lớn, hai mắt tinh hồng mà nhìn xem một loạt ánh nến trước mặt, khóe miệng mang theo nụ cười đầy âm lãnh, gương mặt tràn đầy nếp nhăn nhìn qua có chút vặn vẹo.
Vương Thành âm thầm đứng ở phía sau, do dự một chút, thấp giọng mở miệng:
- Thần bà, tuyệt không thể lưu lại vết tích.
Lão bà nhếch miệng nhe răng cười, lộ ra hai hàng răng vàng sắc nhọn:
- Yên tâm, hai con quỷ nô kia của lão thân sẽ trực tiếp xâm nhập vào thân thể tiểu tử kia, ăn hết thần hồn của hắn. Sáng mai, tiểu tử kia sẽ biến thành ngớ ngẩn, người bên ngoài nhìn vào, đều sẽ cho rằng hắn cả ngày đọc sách, dùng não quá độ phát điên, sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Vương Thành chắp tay nói:
- Làm phiền Thần bà.
- Ha ha, tiến vào trong phủ.
Lão bà trừng cặp mắt tinh hồng, trong mắt lấp lóe huyết quang, miệng cười gằn thấp giọng đọc:
- Vật nhỏ đói khát, không cần đè ép bản tính của các ngươi, ăn hết hắn đi!
Tần phủ.
Lạc Thanh Chu rời khỏi Uyên Ương lâu, một bên âm thầm suy nghĩ, một bên chạy về.
Vừa tiếp cận tiểu viện, đột nhiên nhìn thấy bên trên tường viện xuất hiện hai bóng đen, phiêu phiêu đãng đãng mà bay vào trong viện.
Hai bóng đen mang theo đôi mắt tinh hồng, trên người hắc khí quấn quanh, mặt xanh nanh vàng, xem ra cũng không phải âm hồn tiểu quỷ phổ thông, mà là quỷ nô trên sách nói tới.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu phát lạnh, lặng yên không một tiếng động nhẹ nhàng đi qua từ bên cạnh, trực tiếp chui vào gian phòng của mình.
Nhìn thoáng qua nhục thân trên giường, do dự một chút, hắn cũng không lập tức quy khiếu.
Hắn trốn ở đằng sau cửa sổ, nắm chặt nắm đấm, quyền pháp Bôn Lôi Quyền hiện lên trong đầu, toàn bộ thần hồn lại đột nhiên bắt đầu thu nhỏ, tất cả lực lượng bên trong thần hồn nhanh chóng rót vào nắm đấm.
Nắm đấm bắt đầu biến lớn!
Một cỗ lực lượng làm hắn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào bắt đầu nhanh chóng ngưng tụ ở trên nắm tay.
- Hô ——
Đột nhiên, một trận âm phong thổi qua.
Hai bóng đen quỷ nô từ cửa sổ thò đầu chui vào.
Thế nhưng không đợi thân thể của bọn nó theo vào, bên cạnh âm thầm đột nhiên “Oanh” bay ra một quả đấm to lớn.
Bên trên nắm đấm kia lại còn “xẹt” một tiếng, một đạo thiểm điện màu lam sáng lên!
- Bùm!
Một vệt bóng đen trong đó lại trực tiếp bị đánh vỡ nát!
Đồng thời, đạo lôi điện kia “Bá” một tiếng lập tức bọc lại toàn thân của nó, “Lốp bốp” một trận loạn hưởng, trong nháy mắt đốt nó như khói biến mất không còn chút nào.
Một bóng đen khác trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Trong chớp mắt nó bị bay ra ngoài cửa sổ, tuy nó kinh hãi vô cùng nhưng lập tức kịp phản ứng, nó xoay người chạy trốn.
Thần hồn Lạc Thanh Chu trong nháy mắt xuyên qua cửa sổ, bắt lại cổ của nó.
- Hô ——
Bóng đen kia hoảng sợ bối rối đột nhiên quay đầu hé miệng, phun ra một cỗ âm khí màu đen mang theo mùi tanh hôi.
Nếu là âm hồn tiểu quỷ phổ thông gặp được, chỉ sợ sẽ bị thổi ngất đi tại chỗ.
Nhưng Lạc Thanh Chu bây giờ đang ở trạng thái thần hồn, đồng thời trên người còn có huỳnh quang hộ thể, âm khí màu đen vừa chạm đến huỳnh quang trên người hắn, lại đột nhiên biến thành hư ảo.
Bóng đen hoảng sợ, duỗi ra lợi trảo đánh tới!
Lạc Thanh Chu không tránh không né, một tay bóp lấy cổ của nó, một tay nắm thành quả đấm, “Oanh” một quyền đập vào trên đầu của nó, trực tiếp đập nát đầu nó!
Một quyền lần này cũng không phóng thích lôi điện.
Bóng đen không có đầu, thân thể lại còn đang giãy dụa.