Mục lục
Chuế Tế Vô Địch - Lạc Thanh Chu (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu nha đầu suy nghĩ miên man, thẳng đến canh ba mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trời tối người yên.

Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu.

Một bóng đen lướt qua từ trên tường viện, nhảy lên nóc phòng.

Lập tức lóe lên một cái rồi biến mất.

Ánh trăng xuyên thấu qua song cửa sổ điêu khắc hoa văn tinh mỹ, vẩy xuống vào phòng, rơi vào trên mặt đất, cũng rơi vào trên bàn sách phía trước cửa sổ.

Gương đồng bị Lạc Thanh Chu tiện tay để ở trên mặt gương vừa hay là mặt điêu khắc mặt trăng hứng tới ánh trăng.

Ánh trăng chiếu vào trong gương, trở nên lờ mờ.

Thời gian dần trôi qua, toàn bộ mặt kính bị một cỗ sương mù thật mỏng bao trùm, trở nên càng thêm bắt đầu mơ hồ.

Ánh trăng chiếu xuống trên mặt kính hơi rung nhẹ.

Lập tức, rất nhiều tinh điểm nhỏ bé lớn nhỏ đủ thứ mà mắt thường khó gặp như bụi trần bị mặt kính phân giải ra ngoài từ trong ánh trăng, chậm rãi ngưng tụ ở cùng nhau vào trong gương.

Bóng đêm lặng yên trôi qua.

Thời gian một đêm, đảo mắt mà qua.

Lúc trời tờ mờ sáng, mặt trăng biến mất trong tầng mây.

Mặt kính trên gương đồng không ngờ lại xuất hiện một giọt nước giống như mực đen nhánh, im ắng nằm ở nơi đó.

Mặt trời mới mọc nhô lên.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim sẻ hót líu lo.

Lạc Thanh Chu tỉnh lại, người trong ngực đã không có ở đây.

Trong tiểu viện truyền đến tiếng Tiểu Điệp quét rác và xua đuổi chim sẻ.

Lạc Thanh Chu nằm một hồi rồi ngồi dậy.

Tiểu Điệp bưng nước nóng tới, hầu hạ hắn rửa mặt, sau đó đi về phía sau bưng tới bữa sáng.

Sau khi ăn điểm tâm xong.

Tiểu Điệp ra cửa, lại đi tìm Thu nhi cùng tiểu Đào các nàng đi học tập.

Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng, ngồi xuống trước bàn sách, chuẩn bị đọc sách một hồi.

Vừa ngồi xuống, hắn liền thấy giọt chất lỏng giống như mực đen trên mặt kính gương đồng kia.

Hắn hơi nghi hoặc một chút.

Hôm qua sau khi mang theo cái gương đồng trở về, hắn căn bản cũng không có mài mực luyện chữ qua.

Giọt mực nước này lại là từ đâu mà đến?

Hắn đưa ngón trỏ ra, chấm lên giọt mực nước kia, vừa muốn nhìn kỹ, mực nước kia lại đột nhiên giống như vật sống, trong nháy mắt thuận theo lỗ chân lông của hắn tiến vào ngón tay, biến mất không thấy gì nữa.

Giật mình một cái, quả nhiên không thể coi thường cái gương này.

Đâu rồi?

Lạc Thanh Chu mở to hai mắt, nhìn chằm chằm đầu ngón tay chỗ giọt “Mực nước” kia biến mất

Chỗ đó một chút dấu vết đều không có!

Ngốc trệ mấy giây, hắn vội vàng dùng lực vung ngón tay kia giống như muốn vung thứ vừa chui vào kia ra.

Nhưng không có gì xảy ra.

Hắn lại dùng một cái tay khác liều mạng nắm vuốt, muốn gạt ra.

Vẫn không có hiệu quả gì.

"Rốt cuộc là thứ gì?"

Trong lòng hắn lo sợ, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía cái gương kia.

Ánh nắng sớm xuyên thấu chiếu qua song cửa sổ, chiếu vào mặt kính điêu khắc hình mặt trăng.

Tấm gương kia vẫn u ám như cũ.

Cho dù ánh nắng sáng tỏ cũng không chiếu sáng sự âm u bên trong.

Lạc Thanh Chu vẻ mặt nghiêm túc.

Tối hôm qua hắn chỉ cảm thấy tấm gương này thú vị, cảm thấy có thể chỉ là do chất liệu chế tác ra mới có thể xuất hiện hai mặt kính khác nhau.

Nhưng hiện tại, hắn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

Mặt kính quỷ dị xuất hiện một giọt chất lỏng giống như mực nước, lại quỷ dị chui vào đầu ngón tay hắn, cho dù dưới ánh mặt trời, mặt gương điêu khắc mặt trăng này vẫn âm khí âm u như cũ.

Khắp nơi đều lộ ra quỷ dị.

Mặt gương đồng này, thật không đơn giản!

Lạc Thanh Chu do dự một chút, đưa tay cầm lấy tấm gương, dùng mặt điêu khắc mặt trăng soi lên mặt mình.

Trong gương lập tức xuất hiện khuôn mặt của hắn.

Tia sáng âm u, âm khí âm u.

Khuôn mặt của hắn nhìn cũng có cảm giác một loại quỷ dị âm trầm.

Nhìn nhiều vài lần, khiến trong lòng hắn run rẩy.

Hắn lại xoay mặt kính, chiếu vào mặt khác.

Mặt gương điêu khắc mặt trời lập tức phản chiếu gương mặt hắn.

Ánh nắng tuấn lãng, hai con ngươi tươi đẹp, nhìn khiến người ta cảm thấy trong lòng sảng khoái, tràn ngập ấm áp.

Một mặt hắc ám, một mặt tươi sáng?

Lạc Thanh Chu nhìn mặt kính điêu khắc mặt trời này, suy tư một lát, trong lòng đột nhiên khẽ động, đem nó đặt ở trên mặt bàn, để ánh nắng cửa sổ chiếu lên nó.

Tối hôm qua là mặt kính điêu khắc mặt trăng hướng lên, sau đó sáng nay phát hiện trên mặt kính đột nhiên xuất hiện một giọt chất lỏng giống như "mực nước", cho nên hắn vừa mới nghĩ, nếu như hôm nay lại đem mặt kính điêu khắc mặt trời hướng lên trên, trên mặt kính cũng có thể xuất hiện thứ gì đó kỳ lạ hay không?

Nhưng mà qua nửa canh giờ, mặt kính vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Mặc dù nghi ngờ trong lòng, nhưng hắn không muốn lãng phí thời gian nữa.

Cất kỹ thư tịch, liền đi ra cửa.

Đi vào Nguyệt Dạ Thính Vũ, thấy bên trong không ai, hắn lập tức đi đến góc tây bắc, chui vào rừng trúc kia.

Rất nhanh, trong rừng trúc truyền ra từng tiếng thân thể va chạm thân cây.

Hôm nay, Lạc Thanh Chu lại tăng lực.

Luyện đến giữa trưa, toàn thân đau đớn, da thịt sắp rách ra mới ngừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK