Chương 98
“Người phụ nữ này chẳng có chút giá trị lợi dụng nào cả, các người cứ giết cô ta đi.” Nguyễn Mỹ liếc tôi một cái, hoàn toàn không để ý đến tôi.
Cũng may mấy người đàn ông kia không để ý tới lời nói của Nguyễn Mỹ, bọn họ chỉ đưa tôi và Nguyễn Mỹ trở về chỗ giam giữ trước kia, đẩy hai chúng tôi vào bên trong rồi sau đó trói tay chân lại. Bây giờ, chúng tôi thật sự không còn đường để trốn thoát. “Còn dám giở trò nữa thì tao cũng không ngại chặt tay của tụi bây xuống đâu.” Người đàn ông bị Nguyễn Mỹ đánh vuốt vuốt cái ót, lạnh lùng nói.
Tôi liếc nhìn hắn, im lặng không nói gì. Nguyễn Mỹ trừng mắt nhìn tôi: “Đều tại cô hết, vậy mà dám nói có thể trốn thoát. Kết quả thì sao? Chúng ta cũng đều bị tóm về thôi.” “Cô im miệng cho tôi!” Tôi lạnh mặt nhìn Nguyễn Mỹ.
Cô ta thở phì phò, giãy giụa muốn cởi trói. Cô ta không để ý tôi, tôi cũng không quan tâm tới con người lòng dạ ác độc này, yên tĩnh nhắm mắt lại. “Trần Thanh Vũ, cuối cùng mày cũng mò tới rồi.” “Phan Phước Trí, thả hai người đó ra.”
Tôi mơ màng ngủ thì chợt nghe thấy giọng của Trần Thanh Vũ. Tôi choàng tỉnh, Nguyễn Mỹ cũng tỉnh, tôi muốn lắng tai nghe bọn họ đang nói cái gì, thế nhưng Nguyễn Mỹ không đợi được mà hô to: “Thanh Vũ, em là Nguyễn Mỹ, Thanh Vũ.”
Tôi nghe giọng nói vội vã của Nguyễn Mỹ, khóe miệng hơi co rút. Tôi thật sự không muốn để ý đến người phụ nữ không có đầu óc này, nhưng hết lần này tới lần khác lại phải chung chạ với cô ta. “Cọt kẹt..” Cửa vừa mở ra, bóng dáng Trần Thanh Vũ dần xuất hiện. Hình như anh tới một mình, xem ra những kẻ này không phải cần tiền mà là có mục đích khác. “Mỹ, Huỳnh Bảo Nhi” Trần Thanh Vũ nhìn thấy tôi và Nguyễn Mỹ thì gọi to.
Nguyễn Mỹ vô cùng kích động, muốn đứng lên bổ nhào về phía Trần Thanh Vũ nhưng do hai chân bị trói nên chỉ có thể đỏ mắt nhìn Trần Thanh Vũ. “Thanh Vũ, anh mau cứu em.” “Phan Phước Trí, nói điều kiện đi”
Trần Thanh Vũ liếc nhìn Nguyễn Mỹ rồi sau đó dứt khoát nói với
Phan Phước Trí.
Phan Phước Trí sờ cằm, nhìn Trần Thanh Vũ nói: “Tao muốn cái gì chẳng phải mày biết rõ sao? Giao USB của công ty Bắc Mỹ ra đây, tao sẽ trả hai người này cho mày” “Thứ mày muốn, lần tới tao sẽ kêu Trần Danh giao cho mày” “Nếu tổng giám đốc Vũ đã đồng ý thì tao cũng không làm khó, chẳng qua trước đó, món nợ mày giết anh em của tao tính thế nào đây?”
Phan Phước Trí không chỉ muốn USB mà còn muốn mạng của Trần Thanh Vũ nữa ư?
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, trong lòng hơi hồi hộp. “Vậy mày muốn tính thế nào?” Trần Thanh Vũ hất cằm, gương mặt tinh xảo lạnh như băng. “Hôm nay mày đã tới đây rồi, tao cũng không khách khí nữa, có một lễ vật tao muốn đưa cho mày, hy vọng mày đừng vui quá nhé.” Mắt Phan Phước Trí vụt qua một tia quỷ dị, tôi nhìn về phía sau, hét thất thanh: “Trần Thanh Vũ, cẩn thận!” “Thanh Vũ!”
Tôi vừa giãy giụa đứng dậy thì Nguyễn Mỹ nhanh hơn một bước, cô ta đẩy tôi ra rồi nhanh chóng lao về phía Trần Thanh Vũ. “Hự”
Tiếng dao đâm vào da thịt vang lên, tôi mở to mắt nhìn con dao cắm ở bụng Nguyễn Mỹ. “Mỹ” Trần Thanh Vũ khàn giọng gầm, ôm chầm lấy cơ thể Nguyễn
Mỹ.
Tôi không ngờ tình cảm của Nguyễn Mỹ dành cho Trần Thanh Vũ lại sâu đậm như vậy. “Thanh Vũ.” Nguyễn Mỹ bắt lấy tay của Trần Thanh Vũ, mồ hôi chảy dài trên gương mặt xinh đẹp. “Trần Thanh Vũ, bây giờ tao sẽ cho mày có đi mà không có về. Mày cho rằng tao cần cái USB kia ư? Mục đích cuối cùng của tao là mạng của mày”
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng cười to của Phan Phước Trí. Tên khốn này, gã dám khóa trái cửa! “Trần Thanh Vũ, chúng ta ra ngoài trước đi.”
Tôi kìm nén chua xót trong lòng, đè thấp giọng nói với Trần Thanh
Vũ.
Bây giờ chúng ta phải rời khỏi đây mới có thể cứu được Nguyễn Mỹ, hơn nữa con dao nhỏ kia đâm không sâu lắm, tính mạng Nguyễn Mỹ tạm thời không nguy hiểm.
Trần Thanh Vũ quay đầu nhìn tôi, ôm cả người Nguyễn Mỹ, móc súng lục bên hông bắn bể khóa cửa. “Pång.”
Sau khi cửa mở ra, xung quanh chợt vang lên tiếng nổ mạnh, tôi bị dọa sợ, giật mình nhìn nơi này đang sụp xuống.
Trần Thanh Vũ ôm Nguyễn Mỹ, kéo tôi đang nằm rạp trên mặt đất lên mới tránh thoát được vụ sụp đổ. “Khụ khụ khu… Thanh Vũ, em đau quá” Nguyễn Mỹ tựa vào ngực Trần Thanh Vũ, yếu ớt kêu tên anh.
Tôi nhìn Nguyễn Mỹ, sắc mặt cô ta tái nhợt, thật sự đau lắm ư? Phải rồi, dù con dao nhỏ kia đâm không sâu lắm nhưng rốt cuộc vẫn bị thương mà. “Huỳnh Bảo Nhi, em đứng đây chờ tôi, tôi đưa cô ấy ra ngoài trước rồi sau đó lập tức quay lại cứu em.”
Trần Thanh Vũ tái mặt, quay đầu nói với tôi. Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ tự ra ngoài một mình” “Ở đây chờ tôi, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”
Trần Thanh Vũ không để ý đến tôi nữa, ôm Nguyễn Mỹ trong ngực xông ra ngoài.
Tôi nhìn bóng lưng Trần Thanh Vũ, trong lòng hơi đắng chát. Cuối cùng anh cũng bỏ lại tôi để bảo vệ Nguyễn Mỹ.
Tôi vừa định rời khỏi nơi này thì xung quanh đột nhiên nổi lửa lên, những thùng dầu rải rác bốn phía bao vây tôi. Tôi sợ hãi, cố gắng gọi tên Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ… cứu tôi. Trần Thanh Vũ.”
Thế nhưng ngoại trừ đám lửa càng lúc càng mạnh ra thì không ai đáp lại tôi cả. Tôi bị ngọn lửa dồn vào trong góc. Khói đặc cuồn cuộn bốc lên, tôi che miệng ho khan nhưng không thể tránh được thế lửa mãnh liệt này. “Trần Thanh Vũ.. anh ở đầu… cứu tôi. Tôi co ro lại, không ngừng gọi tên Trần Thanh Vũ, nhưng vẫn không ai trả lời tôi.
Rốt cuộc Trần Thanh Vũ đã đi đâu?
Phải rồi, anh đang ở cùng với Nguyễn Mỹ mà, sao có thời gian nghĩ đến tôi cơ chứ? “Khụ khụ khu..”
Thế lửa mãnh liệt như muốn nuốt chửng tôi, tôi tuyệt vọng nhằm mắt lại, quả nhiên tôi không nên hy vọng bất kỳ điều gì, để bây giờ khỏi phải thất vọng như thế… “Bảo Nhi… Huỳnh Bảo Nhi”
Lúc tôi bị vùi trong đám lửa thì chợt nghe thấy tiếng gầm nhẹ từ bên ngoài. Tôi mở to mắt, nhịn không được ho khan một tiếng, khàn giọng nói: “Em.. đang ở đây.”
Là Lê Minh Quang ư? “Huỳnh Bảo Nhi.” “Vut.”
Tôi nhìn thấy Lê Minh Quang, toàn thân anh ấy ướt sũng xông vào, sau khi nhìn thấy tôi, anh ấy ôm tôi chạy thoát khỏi đám cháy. Sau đó một tiếng nổ oanh tạc vang lên, xém chút nổ chết hai người chúng tôi. “Huỳnh Bảo Nhi” Lê Minh Quang ho khan, sau đó bò đến vỗ vỗ mặt tôi, khàn giọng gào tên tôi.
Tôi ho sặc sụa, sau đó nhìn thấy gương mặt đen nhẻm vì khói của
Lê Minh Quang. “Minh Quang…” “Đừng nói gì cả, anh lập tức đưa em đến bệnh viện.” “Được.”
Nằm trong lồng ngực Lê Minh Quang khiến tôi vô cùng an tâm. Có Lê Minh Quang bên tôi, vậy là tốt rồi… Trần Thanh Vũ… cuối cùng anh cũng không thuộc về tôi. “Huỳnh Bảo Nhi.”
Lúc Lê Minh Quang dìu tôi lên xe, phía xa chợt vang lên tiếng gầm nhẹ của Trần Thanh Vũ.
Tôi hơi mở mắt, nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang chạy về phía này. Nhìn thấy Trần Thanh Vũ là tôi lại đau đầu, khó chịu thấp giọng ho khan, hằng giọng nói với Lê Minh Quang: “Lê Minh Quang, đưa em rời khỏi đây
Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy Trần Thanh Vũ.
Lê Minh Quang không nói gì, ôm tôi định lên xe nhưng Trần Thanh Vũ lại chạy đến ngăn cản. Lê Minh Quang không kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Trần Thanh Vũ, mau tránh ra.” “Lê Minh Quang, cậu buông Huỳnh Bảo Nhi ra.”
Trần Thanh Vũ vươn tay muốn ôm tôi. Tôi quay đầu, ánh mắt lạnh như băng nói: “Cút.”
Huỳnh Bảo Nhi..” Trần Thanh Vũ giật mình, trên mặt hiện lên tia bối rối. “Trần Thanh Vũ, anh mang theo Nguyễn Mỹ của anh cút cho tôi, lần sau đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Tôi nắm chặt quần áo của Lê Minh Quang, khàn giọng rít gào.
Khuôn mặt Trần Thanh Vũ lạnh lùng đến phát sợ, anh nguy hiểm nheo mắt lại nhìn tôi chằm chằm: “Nguyễn Mỹ vì tôi nên mới bị thương, tôi đưa cô ấy đến chỗ an toàn trước, em có thể hiểu cho tôi không?” “Hiểu? Hiểu là anh vứt bỏ tôi rồi đưa Nguyễn Mỹ đi sao?”
Tôi cười nhẹ, lạnh giọng trào phúng. “Không phải tôi đã quay lại rồi sao? Em tức giận gì chứ?” Dường như Trần Thanh Vũ cũng bị tôi chọc giận, đè thấp giọng nói. Tôi không muốn tranh luận gì với Trần Thanh Vũ, bây giờ tôi thật sự rất mệt. “Minh Quang, em khó chịu quá.”
Tôi quay đầu lại nhìn Lê Minh Quang, khó chịu ôm bụng. Không biết có phải do hít nhiều khói hay không mà bây giờ tôi vô cùng mệt mỏi, bụng co rút lại rất khó chịu. “Đừng sợ, anh lập tức dẫn em đến bệnh viện.” Lê Minh Quang trấn an tôi, lạnh lùng nói với Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, vừa rồi Bảo
Nhi xém chết vì vụ nổ, đợi anh đưa Nguyễn Mỹ tới chỗ an toàn thì cô ấy đã trở thành một xác chết rồi.” “Không… không thể, lúc chúng tôi rời đi tình hình vẫn ổn mà” Trần Thanh Vũ bị những lời đó dọa sợ, bàn tay run rẩy của anh muốn chạm vào tôi nhưng lại bị tôi đẩy ra. “Đừng chạm vào tôi, buồn nôn lắm.” Tôi cắn răng, trừng mắt nhìn Trần Thanh Vũ, sau đó được Lê Minh Quang ôm vào trong xe. “Huỳnh Bảo Nhi… tôi không biết… tôi thật sự không biết những thùng dầu đó sẽ phát nổ… tôi cho rằng em ở đó chờ tôi, đợi tôi đưa Nguyễn Mỹ đến chỗ an toàn là tôi có thể đi tìm em rồi… tôi không biết thật mà..” “Trần Thanh Vũ, chúng ta kết thúc đi.”
Nghe giọng nói khàn khàn của Trần Thanh Vũ, tôi cũng không muốn nói gì nữa, chỉ ôm lấy bụng đang đau đớn. “Huỳnh Bảo Nhi… em đừng mơ, em đừng có mơ!”