Chương 146
“Cô Mỹ à, cô thật sự chưa uống thuốc mà lẻn ra ngoài à?” Tôi nghiêng đầu, ung dung nhìn khuôn mặt của Nguyễn Mỹ vặn vẹo, nhăn nhúm thành một cục, rồi cất tiếng hỏi. “Huỳnh Bảo Nhi, tôi nhịn cô lâu rồi, cô đừng để tôi phải làm ra chuyện tuyệt tình hơn.” Đáy mắt Nguyễn Mỹ chứa đầy căm tức và hận thù nhìn tôi.
Tính Nguyễn Mỹ âm hiểm độc ác, tôi đấu với cô ta lâu như vậy, nếm nhiều khổ đau như vậy, sao tôi lại không rõ cho được.
Tôi mỉa mai cô ta: “Tôi không hề nghi ngờ thủ đoạn của cô Mỹ. Cô cứ nên trở về bệnh viện đi thì hơn, tôi thấy bệnh của cô ngày càng nghiêm trọng rồi đó.” Nói xong câu đó, tôi lập tức muốn rời đi. Ai ngờ, Nguyễn Mỹ lại nắm lấy tay tôi rồi đặt lên người cô ta. Cô ta cật lực đẩy tay tôi ra, còn bản thân thì ngã xuống đường lớn. “Aaaa.”
Đúng lúc này, một chiếc xe chạy như bay tới bên này, Nguyễn Mỹ chỉ kịp phát ra tiếng hét thảm thiết, rồi lập tức bị chiếc xe đó tông trúng.
Người qua đường nghe được tiếng kêu thảm thiết thì chạy lại, vây quanh tôi và Nguyễn Mỹ. Bọn họ đưa Nguyễn Mỹ đến bệnh viện, đồng thời lôi tôi đến đồn công an.
Đối với việc mọi chuyện bỗng dưng tiến triển đến nước này, tôi không hề thấy kỳ lạ chút nào. Từ đầu tới cuối, tôi vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Công an thẩm vấn thấy dáng vẻ thờ ơ của tôi, nghiêm khắc quát lớn với tôi: “Cô kiêu ngạo quá nhỉ? Nói, cô có nhận tội hay không.” “Nguyễn Mỹ tỉnh chưa?”
Tôi đứng giữa đường lớn, nhìn Nguyễn Mỹ mượn tay tôi mà làm ra cái trò này, chỉ đứng nhìn Nguyễn Mỹ như đang xem một màn biểu diễn.
Nguyễn Mỹ của bây giờ nóng vội quá, kỹ thuật diễn cũng không còn tốt như trước, thật đáng tiếc,
Nếu kỹ thuật diễn của cô ta tốt hơn chút nữa, nói không chừng tôi còn có thể bỏ ra nhiều thời gian hơn chút đỉnh để chơi với cô ta. “Cô Mỹ đã tỉnh lại vào lúc năm giờ chiều nay. Về cơ bản thì cô ấy không có gì đáng lo ngại, nhưng cô ấy chỉ đích danh cô, nói rằng cô muốn giết cô ấy.” Công an khinh miệt nhìn thoáng qua tôi rồi nói. “Tôi muốn gặp cô ta.” Tôi liếc người công an đang nói chuyện ở phía đối diện, rồi nhàn nhạt nói.
Nếu như Nguyễn Mỹ đã muốn chơi, vậy tôi chơi với cô ta một chút cũng không sao. “Này, cô quên mất tình cảnh hiện tại của bản thân rồi ư? Cô hiện giờ là bị cáo với tội danh cố ý mưu sát” “Các người có chứng cứ chứng minh tôi có ý định mưu sát không? Hay các người chỉ dựa vào lời của Nguyễn Mỹ mà định tội cho tôi?” Tôi nhìn vị công an đang ăn nói khó nghe trước mặt, rồi đáp lại đầy châm chọc.
Vị công an nay dường như không ngờ được rằng tôi sẽ trả lời như thế, ngay lập tức, khuôn mặt anh ta trở nên cực kỳ khó coi. “Bang” một tiếng, anh ta mạnh mẽ đấm lên mặt bàn, phát ra một tiếng vang làm cho người ta khiếp sợ. “Hiện giờ tốt nhất cô nên thành thật chút đi, nghe chưa?” Anh ta liếc tôi với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, bực bội nói. “Tôi dối trá khi nào? Tôi muốn đối chất với cô ta. Cô ta bảo tôi có ý định mưu sát, vừa khéo, tôi cũng muốn tố cáo cô ta tội cố ý mưu sát” Tôi nâng cằm lên, lạnh lùng nhìn hai vị công an trước mặt rồi nói.
Hai công an thẩm vấn tôi hình như bị lời của tôi doạ, chắc là bọn họ cũng chưa từng gặp phạm nhân nào kiêu ngạo như tôi. Sắc mặt hai người đều trở nên cực kỳ khó coi.
Lúc bọn họ còn đang muốn mở miệng nói gì đó, tôi lạnh lùng cất lời: “Tôi cũng có quyền tổ cáo cô ta. Hiện tại các anh không có đủ chứng cứ chứng minh tôi có ý định đẩy cô ta ra đường lớn, thế nhưng, tôi lại có chứng cứ chứng minh cô ta muốn mưu sát tôi.”
Sau khi nghe tôi nói xong, hai vị công an đều lặng thinh. Sau đó, bọn họ nhanh chóng đồng ý với yêu cầu của tôi, đưa tôi tới bệnh viện tìm Nguyễn Mỹ đối chất. “Ai cho các người vào đây, cút hết đi.” “Mỹ, trên trán con còn có vết thương, không cần kích động, nếu con không muốn nhìn mẹ… thì mẹ để canh gà ở đây nhé! “Ai lại muốn uống cái thứ thấp kém này chứ! Tôi đường đường là lá ngọc cành vàng của tập đoàn Aliba, lại đi ăn mấy món linh tinh của nông thôn này ư? Bà cầm thứ đó cút ngay cho tôi.”
Lúc hai công an đưa tôi đến bên ngoài phòng bệnh của Nguyễn Mỹ, tôi ngay lập tức nghe thấy trong phòng bệnh truyền ra giọng nói tức giận ngút trời của cô ta.
Còn cái giọng nói đang không ngừng xin lỗi kia hình như có chút quen tai, hình như nó của… mẹ tôi?
Tôi đi tới trước cửa thì thấy mẹ và Huỳnh Sang đang ở trong phòng bệnh của Nguyễn Mỹ. Mẹ còn xách theo một hộp cơm, rồi còn khom lưng uốn gối với Nguyễn Mỹ, trên mặt bày ra vẻ muốn lấy lòng.
Tôi còn tưởng vì đám người bên ngoài nói tôi đẩy Nguyễn Mỹ, nên mẹ mới tới đây xin lỗi Nguyễn Mỹ. Ai ngờ được, sau khi bà nhìn thấy tôi, bà như phát điên, xông về phía tôi. “Bảo Nhi, con làm cái gì vậy? Vì sao lại đấy Nguyễn Mỹ ra đường lớn, con muốn lấy mạng của Mỹ Mỹ u?” Mẹ tôi không kìm được tức giận, giơ tay lên, muốn đánh tôi. Hai viên công an bên cạnh thấy thế thì lập tức ngăn động tác của mẹ tôi lại. “Vị này, mong bà hãy bình tĩnh lại chút. Chúng tôi tới đây là để điều tra và giải quyết án kiện này.”
Viên công an bên trái nói với mẹ tôi như thế. Thế nhưng, mẹ vẫn nhìn chằm chằm tôi, nổi giận đùng đùng, dường như đang chỉ trích việc tôi đẩy ngã Nguyễn Mỹ.
Tôi cũng nhíu mày nhìn mẹ, tôi cảm thấy hôm nay bà hơi khó hiểu.
Tôi mới là con gái của bà mà? Tại sao bà lại muốn giúp đỡ Nguyễn Mỹ? Hơn nữa bà lại còn gọi Nguyễn Mỹ là Mỹ Mỹ? Quan hệ của bọn họ thân thiết đến như thế rồi ư? “Anh công an, tại sao các anh lại đưa Huỳnh Bảo Nhi tới nơi này? Không phải chỉ cần lập án là có thể bắt Huỳnh Bảo Nhi lại ư? Cô ta muốn giết tôi đó.” Thật ra Nguyễn Mỹ cũng không có thương tích gì nghiêm trọng lắm, đầu cô ta chỉ bị va chạm nhẹ. Lúc ấy tài xế kịp thời dẫm phanh lại nên cũng không gây tai nạn nghiêm trọng lắm.
Tôi nghĩ rằng, đại khái Nguyễn Mỹ cũng đã tính toán hết rồi đúng không? Người phụ nữ tên Nguyễn Mỹ này, rất thích dùng loại thủ đoạn này mà. Trước kia thì lợi dụng con cô ta để ba lần bốn lượt tính kế với tôi, mà giờ cô ta còn lợi dụng cả chính sinh mạng của mình. Quả nhiên, Nguyễn Mỹ chính là người phụ nữ độc ác nhất trên thế giới này. “Cô Mỹ, cô gái này nói là muốn tố cáo cô có ý định mưu sát cô ấy.” Vị công an liếc Nguyễn Mỹ một cái, nói chuyện cực kỳ nề nếp.
Lời của vị công an khiến cả phòng bệnh lặng thinh. Mẹ tôi còn kích động hơn cả Nguyễn Mỹ, bà không kìm được mà hỏi tôi: “Bảo Nhi, con nói bậy gì đó? Con nói bậy gì với công an thế?” “Huỳnh Bảo Nhi, người phụ nữ đề hèn này, cô nói bậy bạ gì đó? Rõ ràng chính cô là người đẩy tôi, cô đừng có quên, rất nhiều người trên đường lớn đều thấy cô đẩy tôi.” Nguyễn Mỹ ngồi trên giường bệnh, tựa hồ như sắp phát điên, quát vào mặt tôi. “Thấy? Hay là bị cô che mắt?” Tôi lạnh mặt, nhìn chằm chằm
Nguyễn Mỹ mà nói. Nguyễn Mỹ bị lời tôi nói kích thích, giọng nói cũng không kìm được mà bén nhọn lên nhiều. “Cô nói bậy gì đó? Cô đẩy tôi xong còn dám giảo biện. Huỳnh Bảo Nhi, cô đúng là một người phụ nữ hiểm độc” “Vậy ư? Vậy chúng ta xem chứng cứ đi.” Nhìn Nguyễn Mỹ không chịu đổi tính xấu, tôi trực tiếp lấy di động ra. Sau khi mở máy thì lập tức bật lại cảnh tượng lúc đó.
Trong điện thoại bắt đầu phát ra giọng nói của Nguyễn Mỹ.
Tất thảy mọi người trong phòng đều im ắng hết. Trong video, hình ảnh Nguyễn Mỹ nắm lấy tay tôi, rồi tự mình vọt ra đường lớn được phát lại rất rõ ràng. Ai cũng thấy rất rõ là Nguyễn Mỹ bắt lấy tay tôi, cố ý đẩy về phía trước, còn cô ta thì thuận thế mà ngã ra đường rồi bị xe tông trúng.
Sắc mặt Nguyễn Mỹ khi trắng khi xanh, cô ta kích động hét lớn: “Huỳnh Bảo Nhi, con đàn bà hèn hạ này, cô lại động tay động chân gì đây? Cái video này là giả, mọi người đừng tin Huỳnh Bảo Nhi, nhất định là cô ta dùng tiền tìm người dàn dựng lại.” “Ôi? Cô giỏi vậy ư? Ghi âm chụp ảnh ngay tại hiện trường cũng có thể tìm người dàn dựng. Nguyễn Mỹ, cô hết thuốc chữa rồi phải không?” “Cô Mỹ, về chuyện này, chúng tôi muốn mời cô hợp tác điều tra một chút.”
Sau khi hai viên công an nhìn thấy cái video kia, họ trực tiếp nói với Nguyễn Mỹ. “Người các anh phải bắt chính là Huỳnh Bảo Nhi, nghe rõ chưa, cút đi.”
Hai vị công an lập tức đưa Nguyễn Mỹ về đồn công an để tra hỏi về vụ án này, Nguyễn Mỹ lại đẩy cánh tay họ ra, hét lớn với họ. Hai người bị Nguyễn Mỹ đối xử như thế, sắc mặt họ trở nên cực kỳ khó coi. “Cô Mỹ, nếu cô vẫn cứ thế này. Chúng tôi sẽ dùng tội gây trở ngại công vụ để bắt cô, mong cô phối hợp với chúng tôi.” “Huỳnh Bảo Nhi, con đàn bà hèn mọn này, cô cứ chờ đó.”
Nguyễn Mỹ bị công an uy hiếp. Lúc cô ta bị đưa đi, cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định mà quát tôi. Nhìn Nguyễn Mỹ không cam lòng, tôi không khỏi mân mê môi,
Nguyễn Mỹ thật đúng là tính xấu không chịu đổi. Thế nhưng, tôi đã thắng trong lần đấu đá này, cho cô ta nếm chút đau khổ cũng tốt. “Chát.” Lúc tôi đang nghĩ ngợi tới xuất thần, mặt tôi đột nhiên lãnh một cái tát. Trên mặt truyền đến chút đau đớn nhỏ nhoi, kéo tôi về với thực tại.
Tôi che mặt lại, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt giận dữ của mẹ, bà còn đang trừng mắt với tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, con làm gì vậy? Sao con lại có thể làm ra loại chuyện ti tiện đến mức này?”
Mẹ như tan nát cõi lòng mà quát tôi.
Tôi nghe lời bà nói, chỉ cười lạnh: “Con làm ra chuyện ti tiện gì cơ? Nguyễn Mỹ chọc tới con trước, con làm vậy chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi.” “Bảo Nhi, bây giờ con lập tức đi nói với công an, con chỉ giỡn với Mỹ một chút thôi, con đừng có kiện Mỹ ra toà. Cô ấy là con gái của tập đoàn Aliba, là một ngôi sao lớn. Nếu chuyện này truyền ra, sau này cô ấy sẽ ra sao…” “Cô ta có kết cục gì, không hề liên quan tới con.”
Tôi trực tiếp cắt ngang lời mẹ, buồn bực nhíu mày nói. Thái độ của mẹ đối với Nguyễn Mỹ quá kỳ lạ, làm tôi hơi nghi ngờ. “Huỳnh Bảo Nhi, sao con lại nói với mẹ con như thế, mau tới đồn công an với mẹ”
Nãy giờ Huỳnh Sang vẫn không nói gì, nhưng bây giờ lại thiếu kiên nhẫn mà liếc tôi một cái, lôi kéo tay tôi, mạnh mẽ kéo tôi rời khỏi phòng bệnh.
Tôi nhìn mẹ và Huỳnh Sang bỗng trở nên khác thường, tôi dùng sức hất tay Huỳnh Sang ra: “Hai người sao vậy? Sao tự nhiên lại quan tâm tới Nguyễn Mỹ như thế?” Dường như lời tôi nói khiến mẹ và Huỳnh Sang lấy lại chút tình thần, hai người liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn là mẹ gấp gáp, rít gào với tôi: “Con nói bậy gì đó? Bọn mẹ chỉ cảm thấy con làm như thế thì quá đề tiện.” “Đê tiện? Nguyễn Mỹ hãm hại con thì không để tiện ư?” Tôi nhìn mẹ đầy châm chọc, hỏi.
Hình như mẹ bị tôi chặn lời, lập tức không nói thêm được gì nữa.
Tôi cũng không muốn tiếp tục tranh cãi vô ích với mẹ. Tôi lạnh mặt, ôm bụng, nhanh chóng quay đầu, đi về hướng cửa.
Nhìn động tác của tôi, mẹ vội vàng gọi tôi: “Bảo Nhi, con không cần làm ra loại chuyện này với cô ấy, con tha cho cô ấy đi con.” “Mẹ, mẹ thực sự không giống như ngày thường. Tôi quay đầu lại, nhìn về phía mẹ rồi nói.
Mặt mẹ tôi ngay lập tức cứng lại, bà không dám nói thêm gì nữa.